Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 tới 10 của 17

Hybrid View

  1. #1
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài

    Truyện ma có thật ( Anh em vào nào ) !!! Bí mật kinh hoàng trong quán nét

    Không biết là các bạn chơi MU-hanoi.net có ai làm chủ quán nét không? Nhưng tôi là chủ quán nét thì đã từng bị sự việc như thế này!!! Chuyện này hàng thật mong các bạn Read vui vẻ
    Vào năm 2007, lúc ấy là thời điểm mạng internet ADSL bắt đầu phổ biến, cũng là lúc game online trở nên hút khách hơn là chat vì tốc độ cao của mạng ADSL đã thay thế cho mạng rùa bò dial up.Từ đó nhu cầu sử dụng internet để chơi game đã khiến cho các quán net game online lúc nào cũng đông khách nếu biết chiều khách và có dàn máy tốt, việc kinh doanh INTERNET tuy không thể làm giàu nhưng chí ít nó vừa nhàn, lại hái ra khá nhiều tiền nếu so với các ngành nghề khác.

    Bảo lúc đó là 1 thanh niên 22 tuổi chưa có việc làm, tốt nghiệp lớp 12 thi đậu vào cao đẳng CNTT thì anh bỏ ngang vì không theo nổi chương trình học quá nhiều tạp nham trước khi bước vào chuyên ngành.Với cái bằng lớp 12 lúc đó thì bước ra đời làm ăn quả thật rất khó, nghĩ đi nghĩ lại anh quyết định xin ông bố 1 số tiền để mở 1 quán game online, vì theo anh thì kiến thức về vi tính của mình dư sức đảm bảo cho cái quán net hoạt động ổn định, vả lại tiền bạc cũng khá dư dả.

    Cầm số tiền 150 triệu trong tay, Bảo hồ hỡi tậu ngay 20 máy vi tính cấu hình loại khá cùng 1 dàn màn hình 17 inches second hand vì theo anh cái màn hình LCD mới vừa mắc, vừa dễ bị phá hỏng. Việc kế tiếp là tìm địa điểm kinh doanh, theo sự giới thiệu của cậu bạn tên Hùng, Bảo đến địa chỉ 24/4 đường Quang Trung quận Gò Vấp...

    ... đập vào mắt anh là 1 ngôi nhà khá dài, nằm ở giữa đường đi trong hẻm, xung quanh là 1 bãi cỏ lớn, nếu không nhìn rõ cứ tưởng đây là 1 căn nhà nằm giữa đồng trống. Chủ nhà tên Hưng đã khá đứng tuổi phân bua: "Nhà này đơn sơ nhưng khá rộng, lại nằm kế đường đi trong xóm nên rất dễ làm ăn". Bảo cũng nhìn ra căn nhà này có giá trị hơn là bề ngoài, mỗi ngày từ con nít đến người lớn đi ngang đây không biết bao nhiêu mà kể, ai đi ngang cũng tò mò hỏi khi nào khai trương vì xung quanh đây không hề có 1 quán net nào.

    Căn nhà rộng độ 5 mét , dài khoảng hơn 3 chục mét nhưng khổ cái là chia làm 3 gian và gian ở giữa là nhỏ nhất chỉ dài khoảng 4 mét, tuy nhiên nó lại là gian làm Bảo không hài lòng và thấy rờn rợn nhất. Thì ra bên trong là 1 ngôi mộ, hay đúng hơn là 1 ụ đất nhô lên, bên trên là 1 tấm hình của người quá cố ghi tên là Nguyễn Thị Minh Hải 51 tuổi. Bảo nhìn tấm hình màu đã sờn trên mộ mà không khỏi rùng mình : hình có lẽ chụp lúc bà Hải sắp chết, hai mắt đỏ long sòng sọc nhìn vào máy chụp mà Bảo cứ tưởng đang nhìn mình, người bà cong oằn oại, hai tay bấu chặt vào thành giường như rất đau đớn.Bảo không dám nhìn lâu, anh quay sang hỏi ông Hưng: "Cho phép tôi hỏi 1 tí, tại sao lại chụp hình cho người chết lúc như thế này?".

    Ông Hưng ái ngại nắm chặt 2 tay xoa đi xoa lại 4,5 lần rồi mới nói bằng giọng buồn buồn: "Chị Hải là chị ba của tôi, hồi đó gia đình nghèo khó nên chị đi quét rác để kiếm sống, còn tôi thì chạy xe ôm ở đầu đường đây này.

    Chuyện đáng lẽ không có gì nhưng cách đây 5 năm trong 1 lần đi quét rác về khuya, chị bị 1 con chó đen lang thang trên đường Nguyễn Oanh cắn, khi cắn chị 2 mắt nó đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống, may có cây chổi nên chị đã đánh đuổi nó đi và trở về nhà xức dầu rồi thôi. Cứ nghĩ không có gì nên chị cũng không đi chích ngừa. Không ngờ 10 ngày sau thì chị bảo đau đầu,
    thấy khó chịu ngay vết thương bị cắn dưới đùi.Ngày thứ 11 thì chị bắt đầu có cảm giác sợ nước, sợ tắm và mỗi khi uống nước thì chị lại la làng lên như hồi còn nhỏ bị ép uống thuốc đắng. Tôi đưa lên trạm xá thì bác sĩ lắc đầu bảo quá trễ rồi, chị bị lây bệnh dại từ con chó quỷ quái đó.Khi tôi đem chị về thì chị không đi đứng được nữa như là người bị liệt, nhưng lâu lâu thì lại lên cơn cuồng và co giật.

    Biết chị sắp chết, gia đình nghèo nên chẳng có tấm ảnh nào từ lúc trưởng thành đến giờ nên tôi nhờ bác Năm gần nhà chụp dùm 1 tấm hình để có hình làm đám tang cho chị.Khi bác Năm đến nơi thì chị đang lên cơn co giật và điên loạn, lâu lâu lại tru lên 1 hồi dài.Tôi vừa thương chị vừa kinh hãi, bác Năm cũng tái mặt nên yêu cầu chụp ngay rồi về, khi máy ảnh chĩa về phía chị cũng là lúc chị chồm lên và tru lên mấy tiếng, 2 mắt nhìn căm hờn vào cái máy ảnh và người chụp, có lẽ chị không muốn ai chụp hình chị lúc đang ghê rợn thế này.

    Bác Năm chụp xong thì lật đật bỏ đi nhanh về nhà và hẹn ngày giao hình.Cơn dại hoành hành chị đến 4 giờ sáng hôm sau thì chị qua đời, tôi còn nhớ trước lúc chị qua đời chị tru lên một hồi rất dài, hai tay đưa thẳng về phía tôi, 2 con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào tôi 1 cách căm hờn, tôi cũng không hiểu tại sao lại như thế nhưng tôi rất sợ, tôi lùi về phía cửa.Tiếng tru làm mọi người trong xóm giật mình, khi họ chạy sang thì chị tôi đã chết, người khô quắc vì thiếu nước,10 ngón tay gầy và nhọn như muốn bấu víu vào ai nhưng chưa kịp, khi tắm rửa cho cái xác thì cô Xuân hàng xóm phát hiện 10 đầu ngón tay chị tôi rỉ máu liên tục không ngừng.

    Quá sợ hãi và không muốn để lâu nên tôi yêu cầu cho vào quan tài sớm, vì tiền bạc không có nên tôi yêu cầu chôn chị ngay tại nhà để giảm chi phí vì đất nhà tôi khá rộng, tôi lại có thể trông nom mộ thường xuyên.Từ đó đến nay đã 5 năm rồi ngôi mộ vẫn ở đây.Có lẽ nhờ chị tôi phù hộ nên tôi lấy được người vợ cũng có chút ít gia sản cha mẹ để lại, cô ấy thì sợ ngôi mộ nên bắt tôi về ở chung bên nhà của cha mẹ. Do vậy mà tôi muốn cho mướn căn nhà này để kiếm thêm". Bảo nghe câu chuyện dài trên mà đầu óc cứ suy nghĩ lang man, tưởng như là anh đang chứng kiến cảnh người chị ba của ông Hưng đang tuyệt vọng cào cấu và tru lên như cố gắng gọi thần chết đến đón sớm cho đỡ đau khổ, cuộc đời thật là không công bằng,người đã nghèo khổ, lại làm cái nghề bị xem là tận cùng xã hội, vậy mà nghịch cảnh vẫn không buông tha đến nổi chết trong đau đớn vẫy vùng.

    Dù có chút sợ hãi khi nghe câu chuyện ghê rợn trên nhưng Bảo cho rằng chuyện đã lâu rồi, ông Hưng vẫn sống bình thường trong căn nhà thì đâu có gì mà lại sợ, vả lại khi thằng Hùng dẫn đến nó đã bảo ông chủ nhà ra giá là 2 triệu còn thương lượng."Nhà rộng mà rẻ như thế thì có ma cũng mướn", Bảo thầm nghĩ.
    Mọi chuyện cuối cùng cũng xong, giấy phép kinh doanh, thuế....nhờ có ông già quen biết nên chỉ vài ngày là Bảo đã hoàn thành, chỉ chờ ngày khai trương. Đêm trước ngày khai trương, Bảo đã mướn Long, thằng bạn cùng xóm sang giúp coi tiệm net và trả lương 1,2 triệu/tháng.Hai anh em bàn tính ngủ tại tiệm cho đến sáng hôm sau để khai trương nên không về nhà.

    Đêm đó trời mưa rất to, Bảo đang thiu thiu ngủ thì bật dậy vì mắc tiểu, cầu tiêu nằm ở gian cuối, vì vậy mỗi khi đang sửa sang phòng máy chờ ngày khai trương mà mắc tiểu thì Bảo cũng rất ngán khi phải đi ngang qua gian giữa nên anh thường nín tiểu đến khi về nhà.Nhưng hôm nay anh phải ngủ đến sáng, không thể nín được, Bảo đành cố gắng vén màn bước qua gian giữa, vừa bước qua thì anh thở phào nhẹ nhõm vì thằng Long đang kê ghế bố ngủ trong gian giữa, nó đắp mền kín mặt ko biết vì sợ hay vì lạnh nhưng Bảo nghĩ nó sợ lạnh vì từ nhỏ nó đã nổi tiếng là gan dạ không biết sợ ma quỷ. Cuộc đời có nhiều chuyện kỳ lạ, cái mình cho là đáng sợ thì lại không sợ, cái mình cần đến thì lại đáng sợ.

    Bảo bước vào gian cuối để đến phòng vệ sinh thì tâm trí anh lại nổi lên những ý nghĩ ma quái, biết đâu bên trong nhà vệ sinh với ánh sáng mờ mờ từ cái đèn tròn vàng cũ kỹ kia, có 1 người đang nằm tru lên những tiếng ai oán.Tà không thể thắng chính, ý nghĩ sợ hãi cũng ko thể làm giảm nổi khó chịu nhức nhối khi phải nhịn tiểu nên Bảo cũng ráng lết từng bước vào nhà vệ sinh.May cho Bảo là từ lúc bước vào cho đến lúc bước ra cửa hoàn toàn không hề có 1 điều gì bất thường làm Bảo phải rờn rợn cả. Bảo nhanh chân bước vào gian giữa thì thấy thằng Long đã thức dậy và đi ra gian ngoài, cái mền nó quẳng ngay trên ghế, Bảo lật đật bước ra gian ngoài thì thấy thằng Long người ướt đẫm, đang phơi cái áo mưa lên móc,trên bàn là 2 hộp cơm gà còn nóng hổi.

    Bảo hỏi: "ơ hay cái thằng này, tao đi tiểu xong mà mày mua xong hộp cơm ư?" Long than vãn: "Mày cứ đùa, tao phải chạy xe gần 3 cây số rồi chờ nó gần 15 phút dưới mưa mới xong 2 hộp cơm đấy, ở đó mà đi tiểu với đi cầu".Bảo giật mình hoảng hốt đánh rơi hộp cơm đang cầm trên tay
    xuống đất, nếu thằng Long đi mua cơm nãy giờ vậy người nằm trên ghế bố lúc nãy là ai?
    Anh em vào ủng hộ để mình viết nốt

  2. 3 thành viên Like halong cho bài viết này:

    Khóc Trong Mưa (15-07-2012), Man LHM PC1 (15-07-2012), Mr.Hùng (15-07-2012)

  3. #2
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Bài viết
    222
    Like
    51
    Được Like 17 lần trong 10 bài
    Chưa đọc nhưng có vẻ hay ho Thanks cho phát nè

  4. #3
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài
    upppppp nào có ai đọc không để mình viết tiếp

  5. #4
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    218
    Like
    19
    Được Like 3 lần trong 2 bài
    đừng có copy của người khác
    truyện này tôi đọc trễ box tán gẫu của CF rồi
    đừng có nói từ viết chối tai vl

  6. #5
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài
    phải chém chứ :T

  7. #6
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài
    -Dù vậy, ngẫm đi ngẫm lại Bảo cũng thấy câu chuyện của ông Sáu có phần vô lý, từ đó đến giờ anh chỉ nghe nói ma hù người sợ đến chết, chứ chưa từng nghe nói ma giết người máu me vung vãi. Nếu là giết người máu me vung vãi thì phải là người giết người, hay là quái vật giết người thì đúng hơn. Nghĩ thế nên anh cũng hơi yên tâm phần nào, Bảo định vào trong lau rửa hết nước tiểu trên mộ nhưng suy nghĩ 1 hồi anh lại thôi, 1 phần vì sợ tiếp xúc với ngôi mộ, 1 phần vì anh cho rằng không nên đụng đến mộ người chết lần nữa để tránh phiền phức.
    -Đồng hồ điểm 7 giờ tối, điện thoại Bảo reo lên, chỉ cần nghe nhạc chuông là Bảo đã nhận ra là Linh, người vợ sắp cưới đang làm ở thương xá TAX, thì ra đêm nay Linh được bạn đổi ca nên rãnh rỗi không biết làm gì, Linh dự định lên phòng Net của Bảo để chơi. Bảo vội vàng đồng ý vì có Linh ở đây thì anh càng đỡ cô quạnh, lại bớt đi cảm giác sợ hơn (dù biết vậy là nhục nhưng đàn ông cũng là con người, cũng có nổi sợ:người sợ gián, người sợ ma....nói chung không có ai hoàn mỹ cả).đúng 8h15 Linh đã có mặt với 20 cuốn bò bía mà Linh mua trên đường, ăn uống no nê, cả 3 lao vào chơi game cho đỡ buồn (và đỡ sợ đối với Bảo), thằng Thịnh cứ vô tư chiến VLTK mà không biết rằng đêm nay có thể cả phòng net phải gánh 1 tai họa không biết từ đâu giáng xuống đầu.12h30 Bảo tắt máy chuẩn bị đi ngủ, anh nhìn quanh thì thấy đêm nay phòng net khá vắng vẻ, chỉ có 3 đứa trong xóm nằm ngủ treo auto, Linh đã ngủ trên ghế tự bao giờ, chỉ còn mỗi thằng Thịnh vẫn trâu bò chiến game. Thằng Thịnh ngồi sát ngay tấm màn ngăn cách giữa 2 gian nên Bảo lấy hết can đảm đi đến từ từ vén tấm màn lên để xem bên trong có gì bất ổn hay không. Cảnh vật không có gì khác thường, tấm bạt vẫn nằm im, lâu lâu lại phất phơ khi có gió từ nhà sau lùa vào.Bảo thở phào chuẩn bị bỏ màn xuống thì chợt anh khựng lại, vì ở gian nhà sau, từ xa xa, hình ảnh 1 con chó mực đen đang gầm gừ nhìn vào gian giữa, hai mắt nó đúng đỏ ngầu y như trong câu chuyện mà ông Hưng kể, lạ một điều là nhìn dáng vẻ anh thấy nó đang sủa nhưng lại không nghe bất cứ âm thanh gì, cứ như là âm thanh đi từ nhà sau, đến chốn âm u của gian giữa là âm thanh bị đè nén xuống không thể phát ra gian ngoài được.Lần đầu tiên bảo hiểu cảm giác "chết trân" là thế nào, đầu Bảo hiện ra rất nhiều câu hỏi chưa thể trả lời được:
    "Con chó từ đâu xuất hiện? nhà sau không hề nuôi chó, cũng không có hàng rào để nó chui vào mà chỉ có góc tường rất cao.Tại sao nó sủa mà không ra tiếng? tại sao nó lại gầm gừ nhìn vào gian giữa? tại sao mắt nó đỏ ngầu y như con chó dại cắn chết bà Minh Hải?"
    Biết bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ vờn trong đầu Bảo như muốn trêu ngươi, Bảo bỏ màn xuống quay lại nhìn thằng Thịnh kêu lớn :
    "Thịnh, lại đây tao cho xem cái này, Thịnh"
    Thằng Thịnh bực dọc:
    "Em đang tống kim, anh chờ lát đi".
    Bảo gắt gỏng:
    "Lại đây, không kim chỉ gì hết, nhanh nào"
    Thịnh bất đắc dĩ phải nghe lời Bảo, cả 2 thò đầu qua lớp màn được vén lên thì thấy nhà sau chẳng có con chó nào cả, chỉ có tiếng gió lùa vi vút đến rợn người, Bảo dụi mắt 2,3 lần vẫn không thấy gì, thằng Thịnh bực dọc nói:
    "Đâu, chó dại đâu, anh lôi nó ra cho em xem?"
    Bảo thở dài không nói gì, mặc cho thằng Thịnh vừa trở về máy vừa làu bàu nói gì không rõ. Hiện giờ đồng minh của mình chỉ còn có Linh, chứ trông cậy vào thằng Thịnh này thì không ổn rồi, Bảo tự nhủ. Bảo tiến đến bên cạnh Linh lay nhẹ:
    "Em, dậy đi em, giúp anh một tay nào"
    Linh tỉnh dậy ngó quanh, xem đồng hồ rồi nói nhỏ:
    "Giờ này sao chưa ngủ vậy anh?"
    Bảo biết không thể giấu được nếu muốn được Linh giúp nên thẳng thắn vô đề:
    "Hình như cái nhà này không được bình thường, anh nghi là nơi này có ma."
    Linh cười khúc khích:
    "Anh cũng tin có ma à?"
    Bảo biết rõ Linh là 1 cô gái có cá tính mạnh, lại khá gan dạ, chính vì điểm này mà Linh trông khác những cô gái e lệ mà Bảo từng gặp. Bảo nói nhỏ:
    "Ban đầu anh không tin, nhưng ở đây riết anh không tin cũng phải tin, em có hiểu không?"
    Linh hỏi:
    "Vậy anh muốn em giúp anh việc gì?"
    Bảo nói:
    "Đi vào nhà trong với anh, lúc nãy anh thấy có 1 con chó ở trong đó, anh muốn vào xem sao, chứ cứ ngờ vực như vậy anh ngủ không yên tâm".
    Linh cười:
    "Được rồi, đi thì đi".
    Bảo vớ lấy khúc cây ma trắc mà anh chôm được khi đi trực dân phòng ngày trước:
    "Mang theo cái này chắc ăn, lỡ gặp chó dại thì nguy".
    Cả 2 chậm rãi bước từng bước một vào gian giữa mà không để ý rằng thằng Thịnh nãy giờ đang theo dõi từng cử chỉ, lời nói của 2 anh chị. Nó dự định đi tống kim xong sẽ cho 2 người 1 phen khiếp vía, nhất là bà chị làm ra vẻ "nữ hào kiệt" này.
    -Bước vào gian sau, Bảo thận trọng rọi đèn xung quanh vách tường trong khi Linh vẫn cứ cười khúc khích mặc dù nàng cũng cảm thấy nhiệt độ ở đây có vẻ lạnh lẽo khác thường, không giống như máy lạnh trong phòng ngủ của mình dù nhiệt độ chẳng cách biệt là mấy.Loay hoay mãi chẳng thấy gì, Bảo quyết định thám hiểm luôn nhà vệ sinh trước khi quay về, khi bước đến cửa phòng vệ sinh thì đột nhiên Linh thét lớn: "Anh,anh....anh coi kìa"
    Lần đầu tiên Bảo thấy giọng Linh run run anh đã cảm giác có điều bất lành trước khi quay lại, nhưng anh không ngờ nó xuất hiện bất ngờ và bạo dạng đến vậy, từ xa xa, trong gian giữa, có 2 bóng người áo trắng, một người bò dưới đất tay như đang đào bới xuống nền gạch, một người đứng phía sau 10 ngón tay nhọn hoắc đang giơ ra phía trước như muốn níu kéo hay bắt một ai đó. Cả 2 lặng người quăng cả đèn pin bỏ chạy vào trong toilet rồi đóng cửa lại thật chặt, 2 người nhìn nhau như muốn nói nhưng không nói được lời nào, phải mất một lúc lâu trấn tỉnh, Bảo mới nắm tay Linh và dục:
    "Em, không lẽ mình trốn ở đây hoài?hay là cùng nhau chạy một mạch qua bên kia đi, đứng ở đây hoài 1 lát nó đến thì cũng tiêu thôi".
    Linh sợ lắm nhưng với khí chất kiên cường, nàng cũng nhận thấy Bảo nói đúng, nàng đáp bằng giọng run run:
    "Chạy cũng được, nhưng nếu em té anh phải quay lại đỡ em, không được bỏ chạy luôn đó".
    Bảo ậm ừ cho qua vì chính anh mặc dù cũng rất muốn vậy, nhưng chỉ sợ lúc đó mất hết lý trí, sợ quá không còn suy nghĩ gì được nữa.Anh nắm tay Linh và hô:
    1..........2...................3 chạyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!
    Mắt nhắm mắt mở cả 2 bỏ chạy vào gian giữa để ra ngoài mà không cần biết có lủi trúng 2 con ma không.Cũng may, họ chạy đến ngoài cũng không bị gì, cả 2 chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe tiếng thằng Thịnh cười ha hả ở máy số 5, Bảo cho rằng Thịnh bị ma nhập nên lùi lại 1 bước rồi bảo:
    "Thịnh, ê, ê, mày cười gì vậy?"
    Thịnh không đáp chỉ cười 1 lúc cho thỏa thích rồi mới đáp lại lời anh:
    " 2 anh chị nhát như cáy ấy, thế mà bày đặt làm nữ hào kiệt, em ruột của mình mà cũng nhận không ra,lại còn quẳng mất cái đèn pin duy nhất hahaha!"
    Đến lúc này Bảo và Linh mới té ngữa, thì ra lúc nãy là trò đùa của thằng em tinh nghịch, anh chửi nó vài câu nhưng rồi lại phì cười vì chuyện lúc nãy, và cũng vì thằng em nhìn lầm lì thế mà cũng để ý gớm, thế mà anh tưởng suốt ngày nó chỉ biết đến game. Linh gằn giọng nhìn vào máy 1,2,3:
    "3 thằng bay đứa nào vừa hù chị tự giác đứng dậy chị tha cho!"
    Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ngáy của thằng Tuấn vẫn đều đặn. Linh định hỏi lần thứ 2 thì Thịnh ngắt lời:
    "Chị hai khỏi phải kêu nữa, tụi nó ngủ từ khuya đến giờ, có ai hù chị đâu!!"
    Linh gạt phắt:
    "Nói xạo, thế còn 1 đứa giả ma chung với mày nữa đâu?"
    Thịnh rúc rích cười:
    " A cái chị này tính hù em lại à? em nói trước là hơi bị khó à nha!"
    Bảo cũng chen vào:
    "Lời chị Linh là thiệt đó Thịnh, lúc nãy mày giả ma bằng cách nào?"
    Thịnh tự hào đáp:
    " Em bò dưới đất cào lấy cào để cứ như là từ dưới mộ chui lên, cái áo thì kéo lên che đầu lại, mà công nhận cái gian này cũng kỳ lại, bò xuống đất thấy sóng lưng lạnh ớn"
    Bảo và Linh "a" lên 1 tiếng rồi quay nhanh lại nhìn vào tấm màn ở gian giữa như muốn phòng thủ, Bảo nói bằng giọng ngọng líu:
    "Lúc... lúc nãy anh anh thấy sau lưng mày còn còn 1 người người mặc áo trắng giơ vuốt về phía anh anh.."
    Thịnh tím mặt nhưng vội trấn tỉnh:
    "Anh hù em phải không?"
    Linh xen vào:
    "Đây không phải chuyện đùa, chị mà nói đùa thì bị sét đánh, tin chưa?"
    Thịnh cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nhớ lại cảm giác lúc vừa bò xuống kéo áo lên, nó cũng cảm thấy có gì đó lạnh buốt sau lưng, nhưng lỡ làm thì làm cho giống nên nó cũng không để ý, giờ này nhớ lại nó cảm thấy rùng mình, chưa kịp định thần thì Bảo lên tiếng:
    "Anh có đề nghị này!"
    Linh và Thịnh đồng thanh:
    "Đề nghị gì anh?"
    Bảo xoa hay bàn tay lại, đáp bằng giọng chắc nịch:
    "Giờ cả 3 chúng ta cùng đi vào gian cuối tìm kiếm khắp nơi kể cả toilet xem có gì bất thường không, nhưng trước đó mình đặt cái điện thoại dựa vào tường để nó quay phim lại hình ảnh xảy ra ở trong gian giữa, sau đó tụi mình trở ra và tìm hiểu! nhất trí không?"
    2 người kia đồng thanh:
    "Đồng ý"
    Thế là cả 3 lại nắm tay đi sát nhau từng bước tiến vào phòng trong, Bảo mượn điện thoại của Linh bật chế độ quay phim ban đêm rồi để đứng dựa vào góc tường sao cho góc quay rộng nhất để thấy rõ xung quanh phòng.Cả 3 tiếp tục bước ra nhà sau lụm cây đèn pin bị rớt và kiếm mọi góc. Gần 5 phút sau, cả 3 vẫn không tìm thấy gì, vừa thất vọng, vừa vui mừng, cả 3 quay bước về gian giữa hy vọng tìm được gì ở cái mobi.Bảo nhanh tay lượm cái mobi vẫn đặt ngay ngắn dưới đất rồi nhanh chân bước ra phòng ngoài.Cả 3 bật phim lên xem, đoạn phim gần dài 5 phút, bổng cả 3 giật mình thét lên
    "aaaa................aaaaaaaaaaaaaaa.......... .... .......aaaaaaaaaaaaaaa"
    Bởi vì đoạn đầu trong đoạn phim đó không hề có cảnh 3 người đặt máy quay dựa vào tường, cũng không thấy cảnh 3 người bước ra gian sau, chỉ thấy duy nhất một hình ảnh là chính chiếc điện thoại đang nằm dựa vào tường.

  8. #7
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài
    Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, trong phòng máy lạnh mở hết ga, vậy mà 3 người còn thức trong phòng lại đổ mồ hôi hột trong khi 3 người đang ngủ thì tay chân lạnh cóng như cái xác chết! Là 1 kỹ thuật viên vi tính, Bảo rất rành về cách thức hoạt động của camera trên điện thoại, theo tính toán camera chỉ có thể quay chính nó trừ phi quay vào tấm gương, không lẽ âm khí trong phòng cũng giống như một tấm gương phản chiếu? nếu vậy thì Bảo phải thấy chính mình chứ không thể thấy được cảnh vật phía trước. Chuyện quá vô lý nhưng lại xảy ra làm cả 3 người hầu như đều tin rằng căn phòng này có cái gì đó rất âm u, rất độc địa dù rằng trước đó Thịnh và Linh vẫn còn hoài nghi. Bảo cố làm ra vẻ bình tĩnh, anh mở phần file manager lên để kiểm tra xem phim này có gì khác thường, Linh và Thịnh tuy không rành nhưng cũng đưa mắt nhìn vào cái mobi để dò xét, đột nhiên Bảo đánh rơi cái điện thoại xuống nền gạch, 2 mắt trợn trắng, há hốc mồm như người biết mình sắp chết! Linh và Thịnh không hiểu gì hết vì nãy giờ có nhìn thấy cái gì kinh dị trong điện thoại ngoài đoạn phim ấy đâu?
    -Bảo bất động gần 1 phút, sau đó mới dần dần định thần lại ngồi xuống ghế, từ từ mở miệng lắp bắp như em bé đang tập nói:
    "Chết rồi, chết thật rồi, người chết trả thù rồi!"
    Thịnh rùng mình quay người xung quanh, hai tay nắm chặt để trước ngực như muốn xô hết làn khí lạnh lẽo xung quanh, Linh đứng kế bên Bảo như muốn được anh chở che dù biết anh cũng sợ chẳng thua gì mình, cả 2 người đều hành động sợ sệt như nhau mặc dù họ vẫn chưa biết lý do tại sao Bảo lại nói như vậy.
    Thịnh hỏi lại:
    "Nhưng...nhưng mà tại sao anh biết? "
    Cái điện thoại nãy giờ vẫn nằm im dưới đất, Linh rất xót cái N72 của mình, vả lại cô cũng không biết nó có gì ghê gớm mà Bảo quẳng xuống đất nhưng thái độ của anh làm Linh rờn rợn nên không dám nhặt lên.
    Bảo từ từ lượm cái điện thoại lên, Bảo im lặng không nói lời nào kiểm tra lại lần nữa để xem chuyện mình vừa thấy có đúng không hay chỉ là ảo giác. "Là thật rồi" Bảo nói lí nhí trong họng, không biết là do quá sợ hay không muốn làm 2 người kia lo lắng.
    Linh từ nãy giờ vẫn bực mình, một phần vì xót cái điện thoại bị Bảo quẳng không thương tiếc, một phần vì thất vọng khi thấy Bảo quá nhát gan,nãy giờ cũng không nói được lý do mình hoảng sợ. Cô nói 1 cách bực dọc:
    "Thế bây giờ anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra được chưa? anh cứ lí nhí nói nhảm càng làm cho mọi người vừa sợ vừa bực đây này!"
    Bảo nghe Linh gắt gỏng anh mới hoàn hồn, anh nói trong tâm trạng vừa xấu hổ, vừa lo sợ:
    "Không phải anh nhát đâu, nhưng mà lạ quá em à! đoạn clip mà mình vừa quay là dạng 3gp, quay 5 phút mất ít nhất cũng phải 4 đến 5 Mêgabyte bộ nhớ, vậy mà.........."nói đến đây, Bảo nghẹn giọng không nói được nữa, anh đưa cái điện thoại cho Linh.
    Linh run run cầm cái điện thoại, cô thấy lời anh chẳng có gì sai, vì bình thường cô quay phim cũng hay để ý dung lượng của nó mỗi khi gửi qua bluetooth. Liếc vào phần thông tin của đoạn phim trên điện thoại, Linh giật mình suýt đánh rơi cái điện thoại, bởi vì trên màn hình xanh biếc, tên tệp tin vừa quay hiện rõ mồn một: 'videoclip2.3gp.51', dung lượng hiển thị đúng 51kb không hơn không kém.
    "Tại sao lại có đuôi là 51, tại sao dung lượng nó chỉ có 51 kb? anh Bảo sao kỳ vậy anh?" Linh hỏi dồn dập khiền cho Bảo cũng không biết đường trả lời, chỉ biết lắc đầu thở dài. Thằng Thịnh đứng kế bên dường như đã hiểu rõ sự việc vừa xảy ra nên nó cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lấm lét nhìn xung quanh.
    Chờ cho Linh bình tĩnh lại, Bảo mới phân trần:
    " Em có biết tại sao anh biết là người chết trả thù không? tại vì trên tấm hình của ngôi mộ ghi rõ ràng: bà Nguyễn Thị Minh Hải chết lúc 51 tuổi, mà người chết rồi thì vĩnh viễn không bao giờ lớn hơn được 1 tuổi nữa, em hiểu không!"
    Cả 3 lúc này dường như đã hiểu hết lý do mà con số 51 xuất hiện nên cũng không còn thắc mắc vì sao 51kb mà quay được 1 clip đến gần 300 giây đồng hồ vì đối với họ chỉ có những gì thuộc về yếu tố tâm linh mới có đủ khả năng làm việc này.
    "rầm rầm rầm" tiếng đập cửa sắt đều đặn làm cả 3 giật nãy mình, mường tượng đến cảnh gia đình thằng Tuân bị con quái vật hành hạ trong câu chuyện mà ông "Sáu Quán" kể, Bảo thót tim quơ lấy cây ma trắc thủ thế rồi la lớn:
    "Ai?"
    "rầm rầm rầm", Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng đập cửa đều đặn theo từng nhịp như muốn làm người bên trong kinh sợ.
    Cả 3 người đồng thanh thét lên: "Ai đó?"
    3 thằng game thủ đang ngủ như chết cũng giật mình tỉnh giấc, chúng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến cho ông bà chủ tiệm la làng lên như vậy.
    Thịnh tận dụng cơ hội đó kêu lên:
    "Thằng Tuấn, thằng Kiến, Thằng Minh, 3 đứa bay ra xem ai gõ cửa vậy?"
    Dù không biết là chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn thái độ sợ hãi của ông bà chủ tiệm net, thách bố nó cũng không dám mở cửa, thằng Tuấn thì cho rằng công an đến kiểm tra ban đêm, thằng Kiến thì cho rằng giang hồ đến trả thù, thằng Minh thì cho rằng ông bà chủ sợ cướp....cứ thế Thịnh càng kêu to chừng nào 3 thằng càng lùi vào trong chừng nấy.
    Không nhịn được nữa, Bảo rón rén ra cửa từ từ mở cánh cửa kiếng ra, lần đầu tiên, Linh thật sự khâm phục Bảo và cảm thấy anh không nhát như mình tưởng mà cũng có lúc rất gan dạ dũng cảm.
    Về phần Bảo, anh cho rằng nãy giờ mình thần hồn dọa thần tính, khiến anh mất cả lý trí và sự sáng suốt, nếu như có ma thật thì trước sau gì cũng phải đối diện với nó, huống chi bây giờ trong căn phòng lạnh này có đến 6 mạng người chứ anh không hề cô độc nên nổi sợ cũng vơi đi phần nào. Mở xong cánh cửa kính, Bảo đưa mắt nhìn vào cái lỗ hổng để xem trước đối tượng mình sắp đối mặt ra sao.chỉ thấy một người đàn bà mặt sạm đen...............

  9. #8
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài
    Bảo thở phào rút chìa khóa mở cánh cửa sắt, người đàn bà trạc ngoài 30, gương mặt lam lũ, dường như là người trong xóm. Bà hỏi: "sao tui gọi hoài mà chú không ra mở cửa vậy?"
    Bảo giờ mới hiểu tại sao lúc nãy dù có hỏi gì thì vẫn không có tiếng trả lời, cái cửa kiếng trong phòng đóng kín thì nghe được tiếp đập cửa sắt là hay rồi chứ nói gì đến nói chuyện xuyên qua 2 lớp cửa! đúng là thần hồn nát thần tính thật.
    Bảo thản nhiên đáp:
    "Ơ cái chị này hay nhỉ, giờ này la giờ người ta ngủ, chị đập cửa làm phiền người ta, lại trách mở cửa lâu là thế nào?"
    Người đàn bà sang sảng:
    "Chú mở tiệm cho khách chơi đêm là phạm luật rồi, tôi chưa lên CA.phường thưa chú là may, chú còn lên giọng cái gì. Chú vào kêu thằng Tí về nhà cho tôi, con với cái đi chơi cả ngày quên luôn đường về nhà rồi."
    Bảo xuống giọng:
    "Lúc nãy em quá lời em xin lỗi chị, nhưng mà thằng Tí nó về nhà từ trưa rồi".
    Người đàn bà thất thểu quay về, không quên nhắn lại 1 câu:
    "Khi nào chú thấy nó bảo nó về nhà gấp dùm tôi, tôi đi kiếm nó cả đêm, từ quán cafe cho đến bi da, tiệm net mà chẳng thấy nó đâu, con với cái chỉ giỏi làm khổ cha khổ mẹ!"
    Bảo thông cảm:
    "Vâng,chị an tâm, khi nào gặp em sẽ báo nó dùm cho chị".
    Bảo toan đóng cửa thì Minh,Tuấn,Kiến cùng nhau bước ra cửa, chúng quyết định không chơi tiếp nữa vì chúng cũng cảm giác được có điều gì bất thường trong căn nhà này, vả lại chúng sợ người đàn bà lúc nãy lên CA.Phường trình báo thì mệt. Bảo cũng cảm thấy điều đó nên anh cũng vui vẻ tiễn chúng về. Đóng cửa xong, 3 người nhìn nhau lấm lét, rõ ràng là họ cũng linh cảm điều gì đó đã xảy đến cho thằng Tí sau khi nó làm hành động xúc phạm đến ngôi mộ lúc trưa. Lần đầu tiên trong đời, Bảo ra một quyết định mà lúc bình thường chắc anh cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là làm: " đào mộ kiểm tra".
    Lời đề nghị vừa thốt lên, Linh và Thịnh bất giác xanh mặt, 3 người đều là dân thành phố, đào hố chôn con dế còn không biết nói gì đến tự tay đào mộ người chết? nhưng để tình trạng thê thảm như vậy kéo dài thì không thể nào làm ăn được. Thôi thì liều một phen, nếu giải quyết xong được chuyện ma quỷ này thì làm ăn chắc chắn sẽ suông sẽ, còn bằng không được thì trước sau cũng phải dọn đi chứ sống còn không nổi thì làm ăn quái gì được.con số dư 15 triệu/tháng mà đã được chứng thực qua mấy tháng làm ăn đã giúp Bảo thêm phần tự tin khi ra quyết định, bởi vì theo anh nếu dọn qua chỗ khác chưa chắc đã đông khách mà tiền thuê nhà 1 tháng cũng rất cao, chưa kể giấy tờ chuyển địa điểm, dọn máy...rất là phiền phức.
    Quyết định xong, cả 3 bắt đầu đi xuống gian cuối lấy mấy cái xẻng mà có lần ông Hưng kể chính tay ông dùng nó đào đất chôn bà Hải. Tại sao là cả 3 cùng đi thì chắc bạn đọc cũng tự hiểu rồi nên tôi cũng không cần giải thích thêm.
    Từ ánh sáng lờ mờ của cái đèn vàng cũ kỹ treo trên đầu, Bảo phát nhát cuốc đầu tiên xuống mộ, ngôi mộ được đắp sơ xài, chỉ qua vài chục nhát cuốc, Bảo đã cảm thấy điều gì đó kỳ lạ, anh cảm giác dường như mộ được lập bằng cách quẳng xác xuống rồi lấp đất lên chứ không phải bỏ vào quan tài, suy nghĩ 1 lúc, cả 2 tiếp tục cuốc trong khi Linh hồi hộp cầm cái đèn pin rọi xuống cho thêm ánh sáng. Mãi 1 lúc sau, Thịnh dường như cuốc trúng 1 cái gì đó rất cứng nên bị dội lại, Bảo phủi đất, lấy đèn pin từ trên tay Linh rọi xuống thì chỉ thấy 1 cái hộp gỗ độ cỡ 40x60cm bị khóa, Bảo lảm nhảm: " rõ ràng ông Hưng bảo là nằm trong quan tài rồi mới chôn, sao bây giờ chỉ có cái hộp, không lẽ quan tài nằm rất sâu ở dưới? hay là hỏa thiêu xong rồi bỏ tro cốt vào hộp này?"

    Bảo dùng kềm bẻ cái bản lề mở hợp ra thì thấy bên trong là một hủ cốt, anh bổng phì cười và giật mình sực tỉnh, thì ra nãy giờ anh và Thịnh đang cầm cuốc trên tay nhưng chưa ai phát một nhát nào, tất cả chỉ là hy vọng và tưởng tượng của Bảo, anh vốn rất ngán khi phải đào lên một cái xác bê bết máu thịt đang tróc ra khỏi xương, anh chỉ mong đào lên 1 hủ cốt sạch sẽ rồi sau đó làm gì tính sau. Linh đứng bên cạnh hối thúc dù trong thâm tâm cô cũng không muốn anh đào cái đống đất kinh hoàng này lên.
    "Lẹ đi anh, coi chừng không kịp thời gian đó, đèn pin bị mờ rồi nè".
    Bảo quay sang thịnh ra lệnh:
    "Tao đếm đến 3 là cả hai cùng cuốc một lúc nha!"
    Thịnh gật đầu không đáp, hai tay run run làm cây cuốc chà xuống nền nhà nghe côm cốp.
    Bảo đếm đến 3, cả 2 lao vào cuốc lấy cuốc để như chưa từng được cuốc đất. Đất ở đây đắp khá mềm nên chỉ loáng 1 tí đã đào xuống 1 cái hố đủ để 1 đứa trẻ 7 tuổi. Hơn chục nhát cuốc nữa, Thịnh bổng cảm thấy cây cuốc chạm phải một vật gì mềm mềm khác hẳn so với khi cuốc xuống nền đất lúc ban đầu.Thịnh kêu lớn:
    "Anh Bảo, xem kìa"
    Cùng lúc đó, một mùi hôi thối bốc lên tuy không nồng nặc nhưng cũng khiến cả 3 phải nôn thốc nôn tháo, Bảo từ từ thò cuốc để đẩy đất cát sang 1 bên nhìn cho rõ, anh thấy đây là xác con chó mực chết cũng khá lâu, thịt bị bong tróc và phân hủy nên không nhìn rõ được hình dạng, nhưng nhìn màu lông và cặp mắt thì đây đích thị là con chó mực mà anh từng thấy ở nhà sau, Bảo chắc nịch khẳng định, nhưng anh lại không hiểu tại sao lại là xác con chó mực? thế xác bà Minh Hải đâu?


    Ưu tư một lát, Bảo quyết định móc điện thoại gọi cho ông Hưng để làm sáng tỏ vụ việc, cả 3 bước ra gian ngoài, trong đầu Bảo đã có sẵn 1 kế hoạch để ông Hưng không bắt bẻ Bảo về chuyện đào mộ. Điện thoại reng gần 7 hồi mà vẫn không thấy đầu dây bên kia bắt máy, Bảo cho rằng ông Hưng giờ đang ngủ say nên anh khá kiên nhẫn. Đến lần gọi thứ 3 thì đầu dây bên kia có giọng 1 người đàn bà bắt máy:
    "Alo...."
    Giọng nói vừa cất lên khiến cả 3 giật mình vì Bảo bật loa ngoài khá lớn, giọng người đàn bà khá trầm chứ không thanh như giọng phụ nữ thông thường, lại vang vang như vọng từ 1 nơi xa thẳm và tỏ vẻ mệt mỏi như đã lâu rồi không được ngủ.




    Im lặng 1 lát Bảo cất tiếng hỏi:
    "Dạ cho em hỏi đây có phải số điện thoại của chú Hưng không ạ?"
    Người đàn bà mệt mỏi đáp:
    "Đúng, đây là điện thoại của ổng, mà khuya rồi anh gọi có việc gì?"
    Bảo cảm thấy an tâm hơn, anh nói:
    "Dạ cháu cần gặp chú Hưng có công việc gấp ạ!"
    Người đàn bà nhẹ giọng:
    "Nhà tôi mất ngủ gần 2 hôm nay, đang hút thuốc ngoài ban công, để tôi ra kêu, anh chờ tí!"

    Một lúc sau, đầu dây bên kia có tiếng trả lời:
    "Alo ai đấy, tôi Hưng nghe đây!"
    Bảo trả lời:
    "Dạ chào chú Hưng, cháu là Bảo mướn căn nhà ở Quang Trung đây!"
    Ông Hưng hỏi dồn:
    "Đêm hôm khuya khoắt gọi có gì không vậy cháu?"
    Bảo làm ra vẻ hồi hộp:
    "Cháu muốn báo với chú là lúc sáng có 2 người thợ đến thay đường ống nước, họ chỉ đào xuyên qua lớp trên của cái mộ cô Minh Hải thì phát hiện xác 1 con chó mực, một đồn mười, mười đồn trăm, thế là mấy bà nhiều chuyện trong xóm đi lên báo CA.phường xuống kiểm tra vì họ thêu dệt cho rằng xác bị đào lên để bán bộ phận người".
    Ông Hưng giật thót người suýt đánh rơi cái điện thoại đang cầm trên tay, ông hỏi gấp:
    "Rồi sao nữa, nói nhanh lên cháu!"
    Bảo vô đề:
    "Lúc nãy công an đến yêu cầu khai báo về nguồn gốc ngôi mộ, tấm hình, và lý do xác con chó nằm trong ngôi mộ, cháu không biết khai làm sao nên hỏi chú cho rõ để tí nữa lên trình báo".
    Ông Hưng biết chẳng thể giấu được nữa, ông đáp bằng giọng chậm rãi:
    "Nói thật cháu đừng giận, chuyện bác kể hôm trước không đúng sự thật. Sự thật thì bà Hải là chị của chú, đang sống bên Mỹ chứ chưa có chết. Căn nhà cha mẹ để lại cho 2 anh em, bác thì ở nhà vợ nên thường hay cho mướn nhà đó để kiếm thêm tiền cafe cà pháo. Mấy tháng nay bả cứ gọi điện về đòi bán cái nhà rồi gửi nữa tiền qua cho bả. Bả thì mắc bệnh nan y, sống nay chết mai nên dù bác có gửi tiền thì cũng chả có hưởng được mà chỉ cho lũ con lai khốn nạn bên ấy tiêu pha. Vì vậy, sẵn dịp con chó mực nuôi trong nhà chết vì ăn phải thịt bò có dính phân urê với hàm lượng cao, ông Hưng quyết định chôn con chó trong gian giữa của nhà và tìm 1 tấm hình chụp người bị bệnh dại lúc lên cơn rồi treo đại lên thành 1 ngôi mộ, mỗi khi có khách đến mua thì ông Hưng đều hồ hởi khoe ngôi mộ để khách hoảng sợ mà bỏ đi, hàng xóm có hỏi thăm bệnh tình bà Hải thì ổng bảo rằng bả chết rồi nên ông đem hình về thờ.Cứ thế ngày này qua tháng nọ, ông luôn cố gắng làm cho căn nhà trở nên âm u đáng sợ để chắc chắn không có ai dám đặt mua trước khi bà Hải chưa qua đời".
    Bảo dường như hiểu được phần nào câu chuyện nên anh giảm bớt sự lo lắng, anh vờ hỏi 1 câu quan tâm để chắc chắn rằng không có hồn ma bà Hải trong căn nhà:
    "Vậy chứ bệnh tình của chị bác ra sao rồi?"
    Ông Hưng đáp bằng giọng buồn buồn:
    "Bả còn khỏe như trâu ấy, hôm qua bả còn gọi điện bảo tôi nếu không chịu bán căn nhà bả sẽ nhờ thằng Tùng, sống ở quận 10 làm môi giới bán căn nhà".
    Bảo hoài nghi hỏi lại:
    "Thế căn nhà này chưa từng có chuyện kỳ lạ gì xảy ra hay sao? bác nhớ lại xem có cô gái nào mặc áo trắng, tóc dài đến giữa lưng hay đại loại là thế từng chết trong nhà này không?"
    Ông Hưng khẳng định chắc nịch: "Nhà này bố mẹ để lại cho chị em tôi, gần 20 năm nay không hề có ai trong nhà chết cả." nhưng mà chuyện kỳ lạ thì không phải là không có.
    Câu nói của ông Hưng là cả 3 chợt chú ý lắng nghe về cái điện thoại của Bảo đang tút tút tút vì sắp hết pin.
    Ông Hưng kể:
    "Trước lúc cậu dọn vào thì có 2 vợ chồng trẻ dọn đến thuê, nghe nói là sắp sanh con. Chả hiểu ăn ở ra sao mà con vợ bỏ đi biệt tích không nói lời nào, thằng chồng thì khóc đến tội nghiệp vì vừa nhớ vợ, vừa mong con.Mấy ngày sau thì thằng chồng nó gọi tôi xin hủy hợp đồng thuê nhà vì nó muốn về quê tìm con vợ, tôi thấy tội nghiệp nên trả cọc mà không bắt đền, chỉ lấy 1 tháng tiền nhà. Sau đó 1 tuần thì bà Hải phone về bảo tôi bán căn nhà nên tôi đào ngôi mộ cho con mực". Như chợt nhớ ra điều gì, ông Hưng la lớn:
    "À đúng rồi"
    Tiếng la làm 3 người giật mình, Bảo vồ vập hỏi:
    "Chú phát hiện điều gì lạ sao?"
    Ông Hưng bắt đầu nói bằng giọng hơi hoảng:
    "Lúc tôi đào đất tôi cũng để ý địa điểm chôn, ban đầu định chôn ở nhà sau nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu làm vậy thì người xem nhà cũng không ngại lắm nên tôi vào gian giữa, không ngờ gặp ngay địa điểm lý tưởng nhất là ở bên phải của gian giữa vì đất khá mềm hơn xung quanh nên tôi đào lên cũng chẳng tốn bao nhiêu sức. Bây giờ để ý kỹ mới thấy hình như đất ở đó hình như đã bị cào xới nên tơi và mềm hơn xung quanh.Ban đầu tôi nghĩ có ai chôn tiền bạc gì ở đó nhưng đào chôn con mực xong chả thấy gì nên cũng không chú ý nữa".
    Cả 3 dường như đã hiểu lý do tại sao, Linh la lên:
    "Anh ơi, hay là có người chết nằm sâu bên dưới xác con chó mực?"
    Đúng lúc đó thì điện thoại Bảo hết pin, anh cũng không buồn gọi cho ông Hưng nữa vì ý nghĩ của anh giờ đây cũng giống Linh, anh cho rằng có 1 cái xác của người đàn bà đang nằm bên dưới xác của con chó mực, không biết có phải vì máu chó mực gây tác động lên xác chết, khiến cho âm hồn cứ bị vây hãm trong nhà mà không tan biến được? nhưng xác người đàn bà này là ai? có liên quan gì đến cặp vợ chồng bị mất tích đó hay không? tại sao lại nằm trong nhà gần một năm mà không ai hay biết?

  10. #9
    Giải Nhất Tay Bơi Lội và Đua Ngựa Cừ Khôi halong's Avatar
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    2,365
    Like
    183
    Được Like 180 lần trong 144 bài
    Cả 3 đứng lặng 1 lúc khá lâu, mỗi cái đầu là 1 trí tưởng tượng riêng không ai giống ai, điểm chung duy nhất là họ đều chắc mẫm có cái xác chết ở dưới sâu hơn tầng chôn xác con chó mực, còn người đó là ai thì mỗi người hiểu một cách : Bảo cho rằng đó là người vợ của thanh niên thuê nhà, Thịnh thì tin rằng người vợ vì 1 lý do nào đó làm chết đứa bé nên chôn nó ở dưới rồi bỏ đi biệt tích bỏ mặc người chồng.Riêng Linh thì lại nghĩ khác, cô vốn rất thông minh và gan dạ, nếu lúc nãy không tận mắt chứng kiến có bóng ma xuất hiện sau lưng của Thịnh chắc đến giờ Linh vẫn không tin rằng có ma vì lập trường của cô khá vững. Linh chờ cho Bảo và Thịnh suy nghĩ 1 lát rồi mới lên tiếng:
    " Anh tin ông Hưng nói sự thật sao anh Bảo?"
    Câu nói làm Bảo và Thịnh ngạc nhiên trố mắt nhìn Linh, rõ ràng ông Hưng kể chuyện khá mạch lạc, lại tự nhận mình là người nhẫn tâm khá tham tiền đến mức không màng đến sống chết của chị mình. Trên đời này có người ngu đến mức nói dối xấu về mình hay sao?
    Linh tự tin giải thích:
    "Đúng là không ai ngu tự nhiên đi nói dối mà lại nói xấu chính mình, trừ phi là nói xấu chuyện nhỏ để cho giấu chuyện xấu lớn hơn.
    Bảo lúc này mới bừng tỉnh như người vừa thức dậy từ một giấc ngủ sâu, anh cảm thấy lời của Linh nói không phải là không có lý! anh tự phân tích trong đầu 3 lý do đáng nghi ngờ mà lúc nãy anh như bị thôi miên cứ tin răm rắp theo lời ông Hưng:
    *Ông Hưng đã từng gạt Bảo 1 lần lúc thuê nhà, vậy lấy gì đảm bảo lần này ông không tiếp tục lừa gạt Bảo?
    * Lời lẽ của ông Hưng dường như muốn ám chỉ dưới đất có xác người chỉ là phụ, mà điểm chính là ông muốn đổ tội một cách gián tiếp cho người chồng thuê nhà.
    *Nếu ông không muốn bán nhà thì chỉ cần rao giá thật cao hay thậm chí không tiếp khách mua, thế là xong, tại sao lại phải dày công đào cái mộ con chó để hù khách mua nhà?
    Chỉ với 3 lý do đó thôi cũng đủ để nghi ngờ về sự trung thực của ông Hưng, Bảo tự vả vào mặt, lòng tự hỏi:" Mình bịa chuyện gạt ông Hưng nói ra sự thật cứ ngỡ là cao tay, không ngờ bị ổng phun vào mặt 1 cục lừa to tướng, rốt cuộc ai là kẻ thắng cuộc trong trò lừa đảo này?"
    Càng biết ông Hưng nói láo, cả 3 lại càng muốn tìm ra sự thật, cuộc đời thật là lạ: nó tô điểm cho sự dối trá, nhưng chính sự dối trá của nó tô điểm lại tạo ra một hấp lực rất lớn khiến người ta bất chấp tất cả để tìm ra sự thật, suy cho cùng chân lý, sự thật cũng là đích đến cùng của cuộc sống chứ không phải là sự dối trá, 1 người càng dối trá bao nhiêu thì họ càng không muốn nhận sự dối trá bấy nhiêu!!!
    Suy đi tính lại một lúc lâu, cả 3 quyết định đi đến cùng sự thật, thà mất chỗ làm chứ không thể để ông Hưng lừa gạt mãi được, Bảo tiên phong ra quyết định :" Đào mộ một lần nữa và đào thật sâu"
    Linh và Thịnh không cảm thấy bất ngờ trước câu nói đầy quả quyết của Bảo là vì cả 2 cũng có cùng ý nghĩ như Bảo. Bởi vì theo tính toán, nếu như không thấy gì cả thì chỉ việc lấp đất lại là xong, cái bị mất chỉ là giấc ngủ 1 đêm và công sức đào bới. Nếu như quả thật có xác chết thì sẽ chia ra 2 trường hợp: hoặc của bà Minh Hải,hoặc của người vợ. Với xác người vợ thì chắc chắn phải báo công an rồi, còn xác bà Minh Hải thì cũng không biết tính ra sao vì đâu có biết rõ sự tình mà ông Hưng cố che giấu. Nếu quả thật bà ấy chết vì bệnh và được chôn cất ở đây thì việc đi báo công an chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ. Nghĩ thế nhưng cả 3 vẫn kiên quyết làm, kết quả ra sao thì tới đó xử lý sau.
    Nghĩ vậy nên chẳng ai bảo ai, 3 người cùng nhau đi vào gian giữa, lụm mấy cái cuốc lên, từ từ nín thở kéo cái xác con chó sang 1 bên rồi tiếp tục đào sâu xuống. Đào gần 30 phút vẫn chẳng có gì ngoài đất cát, Thịnh vất cuốc toan bỏ cuộc thì Bảo vội vàng trấn an:
    "Đất ở lớp dưới đây khá tơi và xốp giống y như lớp trên, chắc chắn là đã có sự đào bới, cày cuốc gì nó mới như vậy, chú mày ráng kiên nhẫn thêm 1 chút đi, mai tao cho ngủ xả hơi"
    Thịnh chán nản cầm cây cuốc lên tiếp tục phát cuốc liên tục, đến lúc gần như Bảo cũng cảm thấy chán nản thì anh cuốc phải 1 vật gì có màu đo đỏ, không dám chạm vào, Bảo dùng cuốc đẩy đất qua một bên để xem cho rõ thì thấy đó là một cái nón ông già noel của con nít đã bị mục nát, sự vật xuất hiện ngoài sức tưởng tượng của 3 người, không ai bảo ai nhưng cả 3 đều có cùng 1 suy nghĩ : "tại sao lại xuất hiện cái nón noel con nít?" Vừa lúc đó ngoài gian sau bất chợt có 1 cơn gió mạnh lùa vào trong làm cả 3 lạnh thót cả người, trong cơn gió thoang thoảng mùi hôi tanh mà lúc bình thường chưa bao giờ ngửi thấy, nó tanh còn hơn cả mùi xác con mực lúc mới đào lên, Thịnh không nói không rằng quay ra sau nôn ọe một bãi to tướng, bao nhiêu bò bía ăn lúc tối đều nôn ra hết cứ như là cơ thể thải chất độc ra ngoài, Bảo và Linh cố nén lại, không phải vì 2 người to gan hơn mà vì họ đoán mùi hôi tanh này không phải mang từ bên ngoài vào mà từ dưới mộ bốc lên!!!!!!!!!!!!!



    Chờ 1 lúc sau Thịnh lấy lại bình tĩnh, Bảo tiếp tục xới đất lên để kiểm tra bên dưới, không quá 10 cuốc, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc theo kiểu dồn ứ lâu ngày chưa thoát đi hết, Linh bụm miệng chạy một mạch ra nhà trước, Thịnh quẳng cuốc nín thở chạy thục mạng theo Linh, chỉ có mỗi Bảo đứng chết lặng, giống như anh không nghe thấy mùi khủng khiếp từ những thứ anh vừa tìm thấy. Nhưng không, cái thứ mùi hôi thối tanh tưởi khủng khiếp đó Bảo vẫn cảm nhận được, nhưng so với những gì anh vừa nhìn thấy thì nó quá nhỏ bé, quá bình thường. Bên dưới lớp đất, ẩn hiện 3,4 xác người mục rửa nằm chồng lên và đè lên 1 cái quan tài đang bị mục nát, Bảo dần hiểu ra sự việc, lúc này anh không còn sợ hồn ma nữa, anh cũng không ghê sợ những cái xác này, anh kinh sợ 1 thứ còn ghê rợn hơn tất cả: "kẻ thủ ác".


    Được 1 lúc, Linh và Thịnh sau khi súc sạch bao tử cũng đã quay trở vào, Linh không dám nhìn thẳng vào hiện trạng quá kinh khủng, cô chỉ biết quay lưng nhăn mặt và nhịn thở. Thịnh nhìn Bảo đang có vẻ sợ sệt lo lắng nhưng lại không có vẻ gì là ngại nhìn mấy xác chết, Thịnh hỏi dò:
    "Anh nghĩ gì vậy? giờ làm...làm sao đây anh, quá nhiều người chết!!! Hay là mình gọi công an đi!"
    Bảo nhìn thằng em đang lo lắng nói bằng giọng khá lo lắng:
    "Việc đầu tiên là mình phải gọi cho công an đến, không phải vì điều tra vụ án mà vì an toàn của mình bởi vì lúc nãy ông Hưng đã biết mình nghi ngờ cái mộ, không chừng chúng ta sẽ giống những cái xác ở đây. Việc thứ 2 là trong khi chờ công an đến, mình phải sơ lược được những ai đã bị giết."
    Bảo vừa nói ra, Linh và Thịnh cùng nhìn nhau gật đầu liên tục, anh lo lắng không sai, những người chết ở đây có hơn 3,4 người và cũng không biết họ bị giết bằng cách nào thì có gì đảm bảo 3 người đang nhìn họ sẽ an toàn mà rời khỏi đây? Thịnh nhanh chân chạy ra gian ngoài lụm cây ma trắc đem vào, Linh cũng cầm cây xẻng lên để có thể phụ giúp nếu gặp nguy hiểm. Bảo quay đầu nhìn mấy cái xác chết, ấn tượng đầu tiên là một cái áo phụ nữ bị rách tơi tả, nhưng cái màu áo đó rất quen thuộc, dường như anh đã từng gặp cách đây không lâu, Thịnh và Linh cũng xác định như thế nhưng nhất thời không nghĩ ra, vài giây sau Linh hốt hoảng la làng: "trời ơi, má thằng tí lúc nãy qua kiếm mặc cái áo này mà"

    Bao nhiêu bất ngờ xảy ra khiến cả 3 càng hoảng loạn và càng lúc càng không tin vào tai mắt của mình nữa, dường như trong cái thế giới âm u này ý thức không hẳn đã đúng và mạnh hơn tiềm thức, mà theo khoa học lý giải 1 số trường hợp lên đồng, ngoại cảm thành công một phần là nhờ vào khả năng tạm thời chế ngự ý thức để đi vào trạng thái tiềm thức, lúc đó khả năng đón các bức xạ của người chết sẽ mạnh hơn hẳn.

    Bảo nhắm mắt tập trung cố gắng nhớ lại hình ảnh mẹ thằng Tí lúc nãy, anh nhớ rõ ràng bà cũng như bao con người đang sống khác, chỉ khác ở gương mặt sạm đen còn hơn cả những người buôn gánh bán bưng, quần áo tươm tất không rách, không dơ, không ướt............. đâu có điểm nào khác thường? Suy nghĩ 1 lát bổng Bảo giật mình lùi lại 3,4 bước khỏi cái mồ, bởi vì anh vừa nhớ lại một chi tiết đáng sợ: " trời đang mưa nặng hạt mà bà mẹ Tí lúc nãy không hề mặc áo mưa hay đem dù!!!".


    Bảo lảm nhảm như người mất hồn, thật vô lý: dường như anh không còn tin vào những con người thật mà anh gặp nữa, nhưng lại tin vào thực tế anh đang gặp phải: một điều gì đó có liên quan đến những tử thi ở đây đang bám theo anh, không hiểu là muốn thông báo, muốn ám hại, hay chỉ muốn hù dọa anh?

    Bảo lấy lại bình tĩnh, anh tiến đến cái hố, lấy xẻng làm tay, anh muốn kiểm tra xem dưới mộ có bao nhiêu người, bao gồm những ai quen ai lạ!. Chẳng khó khăn lắm, anh xác định bên trên cái quan tài mục nát là 2 người phụ nữ, trong đó chắc chắn có 1 người 90% là mẹ thằng tí lúc nãy, 1 người đàn ông và 1 đứa bé, tuổi tác rất khó xác định nhưng nhìn vào màu của những nắm tóc bị tróc khỏi da đầu có thể thấy không có người già. Như vậy nếu như mộ này là của bà Minh Hải thì bà ta phải nằm trong cái quan tài kia, còn nếu không phải thì cũng không thể xác định được vì việc khui 1 cái quan tài dù đã mục nát vài chỗ cũng rất khó.

    Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa sắt vang lên khiến cả 3 người như đang mơ mộng hồi tỉnh, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cả 3 đều quơ 1 món vũ khí để hộ thân trước khi tiến ra cửa. Lúc này trong đầu cả 3 người chỉ có 1 ý nghĩ: "sinh tồn" và chỉ có 1 nổi sợ: "kẻ giết người đã tới". Bảo phân công rõ ràng: Linh và Thịnh đứng 2 bên cửa, nếu đối phương có hành động kỳ lạ cứ thẳng tay mà phang để bảo toàn tính mạng, Bảo sẽ chịu trách nhiệm mở cửa. Mở cánh cửa kiếng xong, Bảo đưa mắt vào khe hở của cánh cửa sắt để nhận diện đối phương, chưa đầy 1 giây, anh đã lùi lại, mặt lộ kinh hãi, bởi vì đúng như dự đoán, ông Hưng chủ nhà đã tới. Bảo khẽ ra hiệu cho 2 người kia cẩn thận rồi tiến đến từ từ mở khóa cánh cửa sắt. Cánh cửa vừa hé mở, trái với dự đoán, ông Hưng không hề đem theo vũ khí, gương mặt ông buồn rầu và đượm vẻ lo lắng, ông không bước vào nhà mà hỏi dồn ngay:
    "Tình hình đến đâu rồi cậu, phía công an có yêu cầu gì không?"
    Bảo điềm tỉnh mời ông vào nhà, vừa bước vào nhà, Thịnh nhanh tay kéo cửa sắt lại, Linh cầm cây đứng ngay bên trái ông Hưng tỏ ý phòng thủ, Bảo nghiêm mặt:
    " Tôi yêu cầu bác cho chúng tôi lời giải thích hợp lý về những cái xác bên dưới ngôi mộ này"
    Giọng nói như đang thép của Bảo khiến ông Hưng bối rối, một lúc sau, ông lấy lại bình tĩnh, ông Hưng đáp bằng giọng buồn rầu:
    "Cậu đã đào lên hết rồi sao?"
    Bảo lặp lại câu nói:
    "Tôi yêu cầu bác giải thích về 4 cái xác chết dưới mộ và câu chuyện của bà Minh Hải, chị của bác!"
    Ông Hưng khẩn khoản:
    "Tôi xin các anh, hãy tha cho cháu nó, nó không cố ý đâu!"
    Câu nói của ông Hưng làm 3 người đứng xung quanh giật nảy mình, bởi 1 lẽ đơn giản vì trong tâm trí của 3 người thì ông Hưng chính là hung thủ, là chủ mưu của những vụ án mạng dưới mộ. Không ngờ ông Hưng lại là người bênh vực hung thủ.
    Linh sửng sốt:
    "Chú nói ai?"
    Ông Hưng buồn rầu:
    "Vợ chồng tôi có 1 đứa con trai 22 tuổi, không may năm 16 tuổi nó bị tai nạn giao thông rồi từ đó mắc bệnh tâm thần, trong 1 lần dẫn cháu đi đến lấy tiền nhà thì gặp cô Dung má thằng Tí đang ở đó chơi, lúc đó tôi có ý định tăng giá nhà nên bàn với vợ chồng cậu Long thuê nhà, chẳng ngờ cô cậu phản ứng dữ quá, còn đòi thưa kiện đòi bồi thường vì chưa hết hợp đồng mà lại tăng giá, cô Dung đứng kế bên cũng hưởng ứng với cậu Long, tôi 1 miệng chẳng địch nổi nên lời nói có phần thái quá, không ngờ cậu Long xông lên định đánh tôi. Thấy tôi sắp bị đánh nên thằng bé có vẻ bị kích động, nó chạy tới la lớn:
    "Không ai được đánh bố tôi"
    Cô Dung quay sang mắng nó:
    "Con nít đi chỗ khác chơi"
    Cậu Long không nói không rằng tán nó một bạt tay té xuống bàn, bị kích động nó đột nhiên chộp lấy con dao gọi trái cây trên bàn đâm liên tiếp vào mặt cậu Long, lúc đó cô Lan vội chạy ra nhà sau để tránh, cô Dung chậm chân bị nó cứa vào cổ nằm giãy giụa. Nó vẫn còn điên tiết nên định chạy ra nhà sau giết nốt cô Lan, tôi vội ôm nó lại thì bị nó xô té đập trán vào cạnh bàn và chạy vào trong giết luôn cô Lan và đứa nhỏ con cậu Long.Lúc đó là giữa trưa, tôi nhớ như in tiếng thét của đứa bé trước khi bị cắt gần đứt lìa đầu khi đang đội nón noel chơi ngoài sau. Lúc đó tôi cực kỳ hoảng loạn, vừa sợ vừa thương cho thằng con mình, tôi quan sát xung quanh thì thấy không có ai vì nhà tôi cách khá xa những căn khác nhờ bãi cỏ rộng. Thằng con tôi giết người xong thì quẳng dao rồi bật khóc như trẻ nhỏ, nó không biết và cũng không nhớ hết mình đã làm những gì. Là 1 người cha, không thể để con mình gặp tai họa, tôi ngồi gần 2 tiếng đồng hồ mới tìm ra cách chôn họ đè lên quan tài của chị tôi, tôi tin rằng chị cũng không trách tôi làm như thế vì nó cũng là cháu ruột của chị. Hôm sau thì tôi đem con chó mực nuôi ở nhà vợ về đây để chôn lên trên, vì theo tôi biết chó mực sẽ khiến oan hồn những người chết không thể báo thù.


    Nói đến đây, hai mắt ông Hưng đỏ hoe, 1 người cha chứng kiến con mình giết người rất tàn nhẫn nhưng làm sao nhẫn tâm để con mình bị bắt khi biết nó không thể điều khiển bản thân, hơn nữa nó vì bênh vực mình. Ông cảm thấy tội cho đứa con trai khổ mạng của mình còn hơn cả 4 người chết oan ức kia, nhưng biết làm sao đây? họ là cha con mà.
    Bảo mặc kệ những hành động đau khổ của ông Hưng, anh hỏi gấp:
    "Thế bây giờ con trai bác đâu?"
    Ông Hưng hạ giọng:
    "Cậu muốn giao nó cho công an sao? Tôi xin cậu, nó đã khốn khổ lắm rồi, nếu cậu muốn báo công an tôi sẽ nhận hết mọi trách nhiệm, chỉ mong cậu đừng kể câu chuyện hôm nay ra cho người khác biết."
    Tình thương con của ông Hưng khiến Bảo cũng cảm thấy xót xa, nhưng trước thảm cảnh của 4 người vô tội kia anh không thể làm ngơ bỏ qua được. Anh đáp lời ông Hưng bằng giọng nhẹ nhàng:
    "Bác cứ để cháu gặp anh ta, nếu anh ta thật sự bị tâm thần thì chúng cháu sẽ suy nghĩ trước đề nghị của bác, còn nếu không thì xin lỗi chúng cháu làm không được"
    Giọng Bảo nhẹ nhàng như thông cảm với nổi khổ của một người cha, khác với giọng nghiêm nghị đối với kẻ giết người mà anh dùng cách đây chỉ vài phút.
    Ông Hưng chỉ tay về phía nhà sau:
    "Đằng sau nhà có một con đường hầm lúc trước dùng để tránh bom, sau này tôi che lấp đất lên cửa vào nên những người thuê nhà không ai biết. Tôi nhốt cháu dưới đó, mỗi tháng lấy tiền nhà tôi đều mang theo thức ăn đến rồi ra nhà sau đi tiểu để bỏ vào hầm cho nó. vì đa số ở đây rất sợ đi vào toilet nên tôi mới không bị phát hiện. Các cậu theo tôi đi gặp nó, nhưng tôi xin các cậu chớ làm nó sợ vì lúc nó nổi điên lên rất nguy hiểm.
    Cả 3 lẳng lặng theo sau ông Hưng đến nhà sau, ông Hưng chỉ vào ô đất lớn ở bên trái toilet rồi bảo:
    "2 cậu phụ tôi phủi đất và nâng tấm cửa lên"
    Bảo đưa xẻng cho ông Hưng xúc đất qua 1 bên, anh và Thịnh xắn tay áo chuẩn bị kéo cánh cửa sắt lên, hai mắt chăm chú nhìn xuống lớp đất khi biết kẻ thủ ác ghê gớm đang ở dưới đó. Linh lùi ra xa gần 5 bước,sau lưng 2 tay run run giấu cây ma trắc. Ông Hưng chỉ sau vài lần xúc đã làm lộ ra lớp cửa hay nói đúng hơn chỉ là 1 miếng sắt hình tròn như nắp cống đã rỉ sét, Thịnh và Bảo cùng xoắn tay áo kéo miếng sắt lên trong khi mắt không ngừng nhìn thẳng xuống dưới để đề phòng kẻ địch nguy hiểm sắp xuất hiện.

    "Cốpppppppppppp"

    Đột nhiên Thịnh ngã lăn ra đất bất tỉnh sau tiếng "cốp", Bảo giật mình xoay qua thì đã thấy đầu xẻng của ông Hưng đang lao tới trước mặt, hoảng quá anh cuối đầu xuống và té ra đất thì thấy lưng đau nhói.


    Ông Hưng không buông tha, ông kéo xẻng về toan chọt thẳng vào sau gáy của Bảo thì thấy trời đất tối tăm rồi ngã lăn ra đất. Thì ra từ lúc mở nắp hầm đến giờ, Linh vẫn còn hoài nghi 1 chi tiết mà cô không thể giải thích được: "tại sao ông Hưng có thể mở nắp hầm 1 mình chuyển thức ăn cho con mà lại cần đến 2 người khỏe mạnh khiêng nắp?" nghi vấn đó cứ đeo bám cô trong suốt quá trình khai thông cửa đường hầm khiến cô bước lui lại và giấu cây ma trắc sau lưng, ông Hưng cho rằng cô vì sợ kẻ tâm thần điên loạn nên mới lùi lại chứ ông không ngờ cô đang theo dõi hành động của mình, điều này khiến ông Hưng chủ quan nên chỉ lo hạ 2 người đàn ông khỏe mạnh trước rồi xử lý cô gái sau cùng. Kế hoạch của ông ta thật chu đáo, biết rõ không thể cự lại 2 người đàn ông khỏe mạnh, ông đã khiến họ phải vướng tay vướng chân ở cái nắp hầm rồi bất thình lình dùng xẻng, vũ khí của chính họ cung cấp để ra tay, không ngờ ông lại tính sai 1 bước khi quá xem thường cô gái yếu ớt.

    Trói ông Hưng lại, cả 3 bắt đầu đưa vào nhà, Thịnh móc điện thoại gọi công an đến, Bảo dội nước cho ông Hưng tỉnh lại rồi dò hỏi chờ công an đến:
    "Ông hãy kể thật tình về mọi chuyện đi, chúng tôi đã báo công an rồi!"
    Ông Hưng tái mặt trong khoảng khắc rồi lại cười liên tục như một kẻ tâm thần, 1 lúc sau ông nói bằng một giọng nói ồm ồm cực kỳ đáng sợ khác với giọng nói thường ngày mà ông hay giao tiếp:
    "Bọn mày thật là may mắn, nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong đâu!" grrrrrrrrrrrrrrrrrruuuuuuuuuuuuu
    tiếng gầm thật đáng sợ, ông Hưng nhìn Linh cười ha hả như muốn tự trách mình đã sai lầm khi xem thường cô. Từ lúc đó ông không hề nói gì nữa, hai cặp mắt nhắm lại như hồi tưởng lại những tội ác ngày trước, cho đến khi công an đến phong tỏa hiện trường và đưa về đồn ông vẫn im lặng 1 cách đáng sợ.
    Sáng hôm sau, sau khi tường trình xong với công an, cả 3 mới biết sơ lược về lời khai của ông Hưng:

    Thì ra, ông Hưng do chán chuyện chăn gối với người vợ đã già nhưng có gia sản nên đã ngoại tình tư thông với chị Dung mẹ thằng Tí, từ lúc bà Minh Hải chết vì bệnh dại cách đây 5 năm thì căn nhà được cho thuê 3 lần, lần thứ 3 là vợ chồng anh Long chị Lan đã có 1 đứa con trai 7 tuổi, mọi chuyện có lẽ vẫn yên bình nếu như ông Hưng không quá tham sắc dục, thấy chị Lan có nhan sắc nên ông có mới nới cũ, dần dần ông ít gặp chị Dung hơn mà cứ đến ve vãn Lan mỗi khi Long đi làm dù Lan nhiều lần cự tuyệt. Một hôm vào khoảng 7 giờ tối Long bắt đầu đi trực ca đêm nên nhà chỉ còn mẹ con Lan.
    Đúng như dự đoán ông Hưng tiếp tục trêu ghẹo Lan, lần này ông không kiềm chế được dục vọng nên bạo tay ôm ngang người Lan sờ mó, Lan vừa hét lên thì thằng bé từ dưới nhà sau chạy lên nhìn mẹ hoảng hốt, ông Hưng cũng hốt hoảng trong khi Lan vừa khóc vừa ôm con. Đột nhiên Long quay về nhà lấy nón để quên trong gian sau thì thấy tình cảnh này trong nhà, trẻ con không biết nói dối, thằng bé nói hết tất cả những gì nó chứng kiến mà không biết rằng nó đang hại cả gia đình. Long đánh liên tiếp vào mặt ông Hưng mặc cho Lan can ngăn hết lời, ông Hưng bỏ chạy vào gian sau lấy con dao thái lan để trên bếp đâm liên tiếp vào Long cho đến khi anh gục hẳn, Lan nhìn thấy cảnh tượng đó cô hét lên kinh hãi định bồng con bỏ chạy nhưng cả 2 mẹ con yếu đuối không thể thoát khỏi bàn tay ông, 1 gia đình yên ấm tan vỡ chỉ vì dục vọng của một kẻ bên ngoài.
    Dung đang trên đường về nhà sau khi mua nón noel cho thằng Tí thì thấy ông Hưng ghé nhà Lan, từ nãy giờ cô mím môi cắn răng theo dõi toàn bộ diễn biến trong nhà, quá hãi hùng Dung bỏ chạy sau khi ông Hưng cắt cổ thằng bé nhưng không kịp, ông Hưng đã nhanh mắt hơn, dường như kẻ phạm tội có nhãn lực cao hơn lúc bình thường rất nhiều và họ ra đòn rất ngọt, Dung bất động chỉ sau 4 nhát đâm vào ngực.Từ đó Dung bị gán cho tội bỏ nhà theo trai mà không ai biết rằng cô vẫn rất thương thằng Tí và vẫn đang "nằm" gần nhà.
    Câu chuyện là như thế đó, vụ việc bị phanh phui cách đây hơn 1 tháng nhưng án mạng đó giờ vẫn chưa được tiết lộ vì công an vẫn đang điều tra những lời khai của ông Hưng có đúng sự thật không vì bên dưới nắp cống mà Thịnh ngã gục, người ta phát hiện thêm 2 thi thể cũng trong tình trạng như 4 thi thể ban đầu.
    Sẽ không có gì kỳ lạ nếu như chỉ là một vụ án mạng bình thường, vấn đề tôi muốn nêu ra để bạn đọc cùng tôi tìm hiểu là làm thế nào chị Dung xuất hiện trên dương gian để đi tìm thằng Tí mà thực chất là cảnh báo Bảo? tại sao lại có file video 51kb có thể chứa được đến hơn 300 giây film? ý nghĩ của con số 51 là gì? là tuổi bà Minh Hải? là tổng số người bị giết (5+1=6)? là con chó mực(51)? là 5 thi thể trong 1 cái mộ trong đó có 1 em bé?
    Cho đến giờ này anh tôi vẫn còn bàng hoàng và không giải thích được, chỉ có thể chờ kết luận của cơ quan công an.kính mong bạn đọc gần xa giúp đỡ.
    Xin lỗi các bạn đọc thực tế cái này không phải của mình !!! mình coppy và paste cho anh em đọc thôi Mong là đọc xong thì mới đọc dòng này ....
    Nguồn : http://vietfones.vn/forum/showthread...qu%C3%A1n-Net&

  11. #10
    Junior Member
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    15
    Like
    0
    Được Like 0 lần trong 0 bài
    visa for vietnam
    1. Bilateral relations between Vietnam and Australia .
    - Visa for vietnam ,Vietnam and Australia has established diplomatic relations since 1973, Vietnam’s bilateral relationship with Australia is regarded as politically, strategically and economically important, and it has been steadily strengthening. Under the assistance of Australia, Vietnam has completed many national projects.
    - The expansion of long-lasting relations between the two countries have brought many benefits of trade, investment and tourism, ...Base on the above relationship, applying visa to enter Vietnam for Australians becomes more simple and easier. The Vietnamese government always welcomes the Australian citizens entering Vietnam for commercial investment, tourism, or educational purpose. If you are Australian or foreigner living in Australia,visa for vietnam you should refer some useful information below. You will know how easy to get the Vietnamese visa.
    How to get visa from Australia?
    If you want to know how to get Vietnamese visa from Australia ( visa for vietnam ) . You should check visa requirements whether you need getting a visa to Vietnam or not? After checking please do the following steps:
    Your passport has at least 6 months expiry date from the arrival date in Vietnam.
    2 photos 4x6cm available (less than 3months)
    You must prepare some money for Vietnam visa service fee.
    You have to fill in the form of entry and exit. (download)
    After completing required steps above ,visa for vietnam , you are 100% sure a visa to enter Vietnam. There are two ways for getting visa to Vietnam for Australian citizens in Australia and Foreigners living in Australia.
    1. Apply Vietnam Online (Recommended)
    Apply Vietnam visa online (or Vietnam visa on arrival at the airport), this is the most popular way today and it will save your time and money so much. Just a few minutes to fill in the form online then you confidently have visa to entry into Vietnam.
    2. Apply Vietnam visa at the Vietnamese Embassy/Consulate
    It is a little bit complicated to apply Vietnam visa from Vietnamese Embassy or Consulate in your country. This case requires Vietnamese consulate or embassy that has been established in your residence country. But this problem may be solved in Australia, because there are two offices of the consulate and embassy: one in Canberra and one in New South Wales. Therefore, apply Vietnam entry visa is easy for Australians and foreigners who settled in Australia. To learn how to apply Vietnam visa, please see the next step visa for vietnam.
    3. How it works?
    a. For Vietnam visa application online.
    This way is recommended you use:
    - Fill your passport details in the online "secure form". After filling the form, you will be required to pay some money to apply visa approval letter for you (Visa fee).
    - After settling the payment for Vietnam visa service fee, you will get the Vietnam visa approval letter from Vietnam Immigration Department in 24 to 48 hours. Then we will send the approval letter to you by E-mail in PDF or JPG file.
    - Then you must print this Vietnam visa approval letter and form of entry and exit out (download). Prepare two photos 4x6 cm, some cash (25USD /person for Vietnam single entry visa, and 50 USD / person for Vietnam multiple entries visa).
    -When you arrive at the airport visa for vietnam , you just show all the prepared documents together with your passport for Immigration staff at the "landing visa" counter which is on the left sign at the check in point inside airports. And they will stamp the visa on your passport.
    b. For Applying Vietnam visa at Vietnamese Embassy/Consulate.
    This takes you a lot of time and anxiety. You need to prepare the following requirements if you want to apply for visa at Consulate / Embassy:
    - You must have passports and the expiry date of at least 6 months from the date of arrival in Vietnam.
    - An envelope affixed with stamps available and clearly your home address.
    -A certain amount of cash enclosed inside the envelope.
    - 2 photos 4x6cm (less than 3months).
    - Finally, send all documents to the Consulate/Embassy in your country.
    This way is more complicate than visa on arrival, because maybe it mislays your documents or wrong address... To minimize risk, we recommend that you use Vietnam visa services on arrival.
    4. Vietnam Visa Information for Australia.
    Visa for vietnam now issue just for you with two main purposes is the most common trade and tourism. But if you are interested in how many visa symbols and symbols for each purpose shall be sure to click here.
    Here we only simulate for you easy to understand, without going into each category.
    4.1. Vietnam Business Visa:
    You will be issued for commercial purposes when you have company, Representative Office, Business partners, or to explore the market for investment. You will get a visa for the purpose of trade and to understand each type, please click here visa for vietnam
    4.2. Vietnam Tourist Visa:
    In addition to the Vietnam commercial visa for vietnam , you will get a visa for tourism purposes, and tourist visa include traveler in groups, individual tourists and for those who come to Vietnam to visit their relatives.
    These are very simple definitions to help you understand the purpose of applying Vietnam entry visa for Australian citizens and foreigners living in Australia. But we want to tell you that sometimes the purpose show on the visa is not important to your entry. You just care that we can offer you a visa or not. But we always follow your request

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của bạn
  •