Chú ý: NÊN ĐỌC TRƯỚC KHI TẠO CHỦ ĐỀ!
  • Những Chủ đề không rõ ràng như là: Giúp em với, Cứu em với, Không giúp em chết mất huhu, Giúp em cái này, Cái này là cái gì .... sẽ bị xóa mà không cần thông báo.
  • Lưu ý: bạn vui lòng không dùng những từ ngữ khiến cho những Gamer khác cảm thấy có ý nghĩ xấu về MU Hà Nội
  • Sử dụng tiếng việt có dấukhông màu mè trong nội dung bài viết
  • Sử dụng chức năng tìm kiếm trước khi đặt câu hỏi.
  • Câu hỏi để được trả lời tốt nhất nên có hình minh họa (Demo) kèm theo.
  • Bài viết của bạn có thể sẽ được trả lời liền, hoặc không lâu sau. Không được Spam!
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 21 tới 30 của 39
  1. #1
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài

    Smile Admin vao giai quyet nhung dua truyen di lua` gat. a

    hien tai la ngay 13-3-2013 em co gap nv llvllrCh0j giao ban acc rs 320 vs cai kiem rong 2% vs w2 lluck + 9 = 150k Vina nhung luc do mubank da~ of va khong co ai trung gian va hen nhau sang ngay 14-2-2013 goi hanoi_mubank de GD nhung ma luck 2h em goi mubank de GD nhung mubank ko tl va goi DT cung khong nge may' va` tat may' va` den 2h45 em goi mubank van khong duoc the la` e thay ban y reset cung cao va co tôp. ban y bao? doc cko ban y 1cai the truoc doc xong ban y' dua em TTTK acc d' sau em doc cko ban y 1 cai the nhung ma ban y khong dua em acc of luon Mong Admin giup em a. nam moi roi` ai ngo bi lua` mong Admin xu ly giup em va sau day la cuoc nc a (((((((........................................... ...................... BUZZ!!!
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): we
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): we
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dau r`
    BUZZ!!!
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): pm mubank di
    kim_zu_ra: day
    kim_zu_ra: ong pm di
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): um
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): phi thi tinh sao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): moi nguoi 1nua? nka
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): con me goi dien no deo nge
    kim_zu_ra: dau roi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ?
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): goi dien cko thag mubank
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): no dek nge
    kim_zu_ra: ac
    kim_zu_ra: the h sao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doi no online
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): gay toi goi og Crynof qua trung gian nha
    kim_zu_ra: thoi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og y dang max do viip nhat MU do
    kim_zu_ra: toi biet
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): the doi mubank vay
    kim_zu_ra: uk
    kim_zu_ra: nếu ông thích nhanh gọn thì thẻ trước là có acc
    kim_zu_ra: có sdt đấy
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ko dc toi vua bi lua` hno xong ong ak`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): thj sdt toi do'
    kim_zu_ra: k phải đùa
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi mua ban gj cug uy tin va ckak ckan ong ak
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): neu k og thjck dua toi acc toi send the luon
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): con the truoc k dc doi mubank ve
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): tien long k quan trong
    kim_zu_ra: uk
    kim_zu_ra: the doi mu bank cung dc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ok
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): van nhu hqua nha
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 150k vs kiem vs w2
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dung' ko
    kim_zu_ra: uk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): oke
    kim_zu_ra: mấy h mu bank lên
    kim_zu_ra: ?
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): cai do thi mih k bjt
    kim_zu_ra: 3h tôi ra cửa hàng rồi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): vi mih k pai smob
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj):
    kim_zu_ra: nếu k thì 10h tối về gd
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): me no bjo no con tat may luon ms vkl
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): mob nhu cc
    kim_zu_ra: neu k thi ong cu dua 1 the 50 truoc
    kim_zu_ra: coi như tin ông 1 lần
    kim_zu_ra: xong ông đọc nốt
    kim_zu_ra: đừng làm trò trẻ con là đc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ko toi la pai ok toi vs thag crynof la a.e og ko pai no
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 1 mubank
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 2 og dua mih acc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): sdt toi do
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi ma lua` og
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi k = con cho'
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): tien long k quan trong nam moi r`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ko muon bi lua`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ong ak`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): chu 150k chag dang la bao dau
    kim_zu_ra: lừa đảo gì
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): thjck toi dua og njck facebook cua toi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): neu 2 ng tu gd
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og dua toi acc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi send the luon 150k cko og
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ko quan trong
    kim_zu_ra: ông chắc là 94 thôi dung k
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): njck facebook mrkoj super
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): chuan
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): vao njck facebook ma
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): chu 150k bjo pai lua`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): thjck thi lm cai acc
    kim_zu_ra: nick fb ong la gi nao`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): MrKoj super
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): day neu toi lua` og cai gj og cu viet vao tuong facebook nka toi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): nam moi roi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): sdt toi do'
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): thjck la` dc og ak
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): vua ban 3kaj acc bi no lua`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 2 acc rs 120 ban 50k
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): bi lua` kia
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ep njck face toi vao`
    kim_zu_ra: send link fb ong day
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): MrKoj Super
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): tim kiem ban be la` dc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): co cai anh?
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dang dnah Gold do'
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): MrKoj Super ( stroke )
    kim_zu_ra: ông vào xem fb tôi đi
    kim_zu_ra: tôi có vợ con rồi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): vo con roi nhug toi pai ckak ckan og ak nam moi ma lua` tien thi kho? nam
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dua njck face ong day
    kim_zu_ra: đứt phanh
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): acc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): njck face day ha
    kim_zu_ra: uk
    kim_zu_ra: co 150k thôi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): o Vinh ak`
    kim_zu_ra: uk
    kim_zu_ra: rồi ông nạp hết
    kim_zu_ra: cho tôi
    kim_zu_ra: k phải xoắn
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): bjo the nay nka
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dc thi ok
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og doi ttk cko toi toi send car
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 2 doi mubank ve gd
    kim_zu_ra: sao ?
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og thay 1 / 2 cai nao dc thi oke
    kim_zu_ra: nói chung bầy giờ ntn
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 1 og doi ttk cko toi toi send og 150k car
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 2 doi mubank ve gd
    kim_zu_ra: thế tối gd đi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ok
    kim_zu_ra: đọc trước có 50k cũng sợ bị lừa
    kim_zu_ra:
    kim_zu_ra: khiếp ông
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ckak ckan ong ak
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 20k toi con bi lua`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): chu ns gj 50k
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj):
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): the toi doc 50k cko og roi toi lai doc tiep 50k ak`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj):
    kim_zu_ra: ong doc 50k
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): r1` sao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): r` sao
    kim_zu_ra: ông đổi sdt tài khoản là xong
    kim_zu_ra: acc của ông
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): bjo toi doc 50k cko og og doi toi TTTK acc ong ak`
    kim_zu_ra: như thế là quá tin tưởng ông rồi đấy\
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): bjo toi doc 50k cko og og doi toi TTTK acc ong ak`
    kim_zu_ra: uk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og ket ban njck face cua toi di
    kim_zu_ra: ok
    kim_zu_ra: add rồi đấy
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): chua thay ong ak`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): @@
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): r`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): r`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): thay r`
    kim_zu_ra: xác nhận lời mời kết bạn đi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): the vietel ak
    kim_zu_ra: thẻ vina
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 150k the vina ak`
    kim_zu_ra: uk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og cko toi xin pass web va tk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi vao xem pat
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): pass web + tk thoi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): de vao xem
    kim_zu_ra: ?
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): cko toi tk vs pass web cua ong do'
    kim_zu_ra: uk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dau og
    kim_zu_ra: nhanh ông ơi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): tk vs pass web y'
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ?
    kim_zu_ra: sao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og dua toi tk vs pass web cua ong
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): de toi vao xem
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): pass web ma ong
    kim_zu_ra: ong phai doc the da chu
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ko
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doc web thoi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): de toi vao xem
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): dug ac nhu the' ko
    kim_zu_ra: ông phá thì sao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): pha the nao` dc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ha og
    kim_zu_ra: acc ông xem rồi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): co pass web
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ma pha' dc. ak`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): cku co pass game dau ma pa
    kim_zu_ra: co chu sao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): pha ntn ha? ong
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): co pass web thi pha' kieu gj
    kim_zu_ra: toi doc het
    kim_zu_ra: cho no nhanh
    kim_zu_ra: khỏi lằng nhằng
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi vao acc y de xem sdt dang ky la so nao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): chu sau doc the xong lai bao k co' sdt thj chet'
    kim_zu_ra: sao ông
    kim_zu_ra: tóm lại là
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): acc y dang ky sdt cua ai
    kim_zu_ra: ông có mua ko
    kim_zu_ra: tôi đi làm
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): co'
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ko mua thj hoi lzi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): nhug acc y' dang ky sdt cua ai ha? ong
    kim_zu_ra: dki sdt cua toi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 22 do' ak
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og bjt doi sdt ko
    kim_zu_ra: có biết
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): um
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 3h og di lm ak`
    kim_zu_ra: uk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): con 10p lua~
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doi toi di mua car da~
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ok
    kim_zu_ra: sao ông
    kim_zu_ra: để tôi còn biết
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): day
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): can seri ko
    kim_zu_ra: sao
    kim_zu_ra: ông co mua k
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): co' ma
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): can seri ko
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): hay can ma~ the? thoi
    kim_zu_ra: co
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): nay ca seri lzi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): bjo og co nay seri k hay nay' ma~ the? thoi
    BUZZ!!!
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): nhah toi con` bjt
    kim_zu_ra: doc cả seri và mã thẻ đi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ukm
    BUZZ!!!
    kim_zu_ra: nhanh toi di ong oi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): n dag cao` the?
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og doi ty'
    kim_zu_ra: thôi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 88768887547127
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ma the?
    kim_zu_ra: loằng ngoằng quá
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): acc
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): toi mua the roi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 88768887547127
    kim_zu_ra: seri
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ma the do'
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doi ty'
    kim_zu_ra: seri
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doi ti
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): co ngay dau
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): 1p
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): no dag gui tn cko toi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): zxi446970
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ok
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): seri ZXI446970
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ok og nap di
    kim_zu_ra: uk
    kim_zu_ra: de thu nap
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): lai con thu nap ak`
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): @@
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): a.e uy tin nka
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): sao og
    kim_zu_ra: dc roi ong oi
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og dois dt cko toi di
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doi sang sdt 0986 541 994
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): con cac thu khac toi tu doi cug~ dc.
    kim_zu_ra đang trả lời...
    kim_zu_ra: uk
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): doc tttk cko toi toi vao
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): alo
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): og dau r`
    BUZZ!!!
    ̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Ǻñ...ñha... (Mr.koj): ong lua` toi ak`
    BUZZ!!!
    BUZZ!!!
    BUZZ!!!
    BUZZ!!!
    BUZZ!!!

  2. #21
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    dung cau ak nike cko cau de chong 4rum chag dc tick su gj Mob ngochai bao gd qua mubank bank cai gj xuot ngay of goi DT con tat may' moi so
    Trích Được post bởi skybluer Xem bài viết
    ko giúp đc người ta thỳ dẹp mẹ nó cái Mubank đi để ae khỏi mất công
    tui nói đúng ko mọi người

  3. #22
    Member Đứt Phanh's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    32
    Like
    18
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    "... Con à, mẹ con mình ra phiến đá nghỉ ngơi, uống nước đi!- người phụ nữ trung niên lên tiếng. Giọng bà ta trầm ấm, bà mặc bộ đồ quần áo đen, đầu đội khăn trắng. Bà nhìn cô con gái đang nhẹ nhàng đặt bó thuốc xuống, mắt chan chứa yêu thương rồi khẽ khàng nhặt lá cây trên tóc con. Bà lấy ra một chiếc lược gỗ rồi nói với con gái:
    - Hái thuốc mới có nửa ngày mà tóc tai đã rối bời thế này rồi, ngồi xuống để mẹ chải đầu cho, - cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống. Bà mẹ chải đầu cho con bằng chiếc lược đen. Mái tóc đen mựơt của cô bé tung bay trong gió. Bà mẹ trầm ngâm không nói gì. Cô con gái chăm chú ngắm con kiến đang bò trên chiếc lá dưới thân mình. Mọi thứ chìm trong yên tĩnh. Con đường núi này được phát hiện khi hai mẹ con cô đi tìm thuốc, ngày thường rất ít người qua lại. Núi rừng yên tĩnh, chốc chốc lại vẳng lên tiếng chim kêu, đằng sau họ là một cây hoè rất to, rễ của nó đan chéo, bò lan trên một khoảng đất rộng.

    Khi cô bé đang ríu rít nói về chuyện hái thuốc thì đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh ngắt sau lưng, định ngoảnh lại xem có chuyện gì thì bộp một cái, cô bé bị giáng mạnh vào đầu, ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

    Một luồng gió lạnh thổi tới làm cô tỉnh lại, lúc này trời đã chập choạng tối. Cô cựa quậy và phát hiện ra mình đang bị trói rất chặt bằng cành cây dưới gốc hòe. Cô cẩn thận quan sát xung quanh rồi sợ hãi kêu to: mẹ, mẹ ơi, mẹ ở đâu?

    Cô bé nghe văng vẳng bên cạnh mình có tiếng mài dao, định quay đầu sang xem nhưng đầu đau nhức quá; lúc này cô mới nhận ra mình không chỉ bị trói trên cây mà tóc còn bị chia ra làm hai phần buộc vào cây hoè, chả trách mà đầu cô không cử động được.

    sợ hãi tột độ, cô thét lên:
    - Mẹ ơi, mẹ, mẹ đang ở đâu, mau cứu con với!
    Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ:
    - Ngoan nào, đừng hét lên thế, một lát nữa là hết đau ngay thôi.
    Nghe thấy tiếng mẹ, cô quên hết sợ hãi, càng gọi to hơn:
    - Mẹ, mẹ ơi, mau tới cởi trói cho con, con đau quá.
    Tiếng mài dao vẫn rõ mồn một, từng nhát, từng nhát. Trong rừng vọng lại tiếng mẹ cô rất mạnh mẽ:
    - Ngoan nào, chịu khó một chút nữa thôi, mẹ sắp xong rồi.
    - Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy? sao mẹ lại trói con? - cô bé khóc không ra tiếng.

    Lúc nảy, trong màn lệ nhoà, cô đã nhìn thấy mẹ mình; trong tay bà là chiếc xẻng nhọn đào thuốc đã được mài sáng choang, bà cười lạnh, tay mân mê cái xẻng sắc nhọn.
    - Ta đã mài rất lâu rồi, cũng muốn mài nhanh lắm chứ, bởi ta biết, dao sắc, đâm người sẽ chóng chết lại không đau.
    Cô bé nhìn mẹ mà không thể tin được.
    - Mẹ, mẹ muốn giết con?
    - Con gái à, lẽ ra con không nên có mặt trên đời này, do con có mắt như mù mà đầu thai nhầm; sự việc đã đến nước này rồi thì nói nhiều cũng vô ích, con cứ yên tâm mà đi thôi.
    Người đàn bà giơ cao cái xẻnh nhọn, khoét mắt đứa con gái tội nghiệp. Khoét xong, bà hét lên: do mày có mắt không tròng nên đừng trách tao, đừng trách!
    Mặt trăng trốn vào tầng mây, dường như nó cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này. Tiếng kêu cứu thảm thiết, tuyệt vọng cảu cô bé làm bầy chim hoảng loạn, rừng rậm xộc lên mùi máu tanh kỳ dị; cô bé lúc nảy với khuôn mặt đầm đìa máu chỉ còn thoi thóp thở, đôi mắt cô giờ đã biến thành hai hốc máu, máu tươi cứ trào ra đầm đìa.

    Người đàn bà dùng chiếc khăn trên đầu cẩn thận gói con mắt lại, nhẹ nhàng đặt vào lòng, chầm chậm thu dọn tay nải rồi quay người xuống núi, sau lưng bà còn vọng lại tiếng nói yếu ớt của cô gài: tôi sẽ trả thù, sẽ trả thù, trả thù...".
    Một ngày đẹp trời, trên chiếc giường đơn của khu dân cư, Tần Cẩm đang mơ màng thưởng thức hương bị ngọt ngào của giấc mộng đẹp.
    Đột nhiên, tiếng điện thoại réo, cô vớ lấy di động, hai mắt vẫn nhắm nghiền, cô mắng :" Ai vậy, đã quá nửa đêm rồi ko để cho người ta sống nữa hay sao?"
    Đầu máy bên kia vọng lại một giọng nữ the thé:" Quá nửa đêm? Mặt trời đã lên sau ngọn tre rồi, thưa bà bạn yêu quý. Dậy mau! Sang nhà mình chơi đi! Mình về rồi."
    Tẩn Cẩm đã tỉnh ngủ. Hóa ra là Đường Thi Thi, cô bạn thân của mình.
    Cô liền mắng lại:" Đồ chết tiệt, bà đi vắng thì thiên hạ thái bình. Hễ cứ về là như ôn dịch xuất hiên, náo loạn tất cả! Mà bà về thì về chứ chằng lẽ bắt tôi phải sang tiếp đón hay sao?"
    Máy điện thoại đã tắt ngấm, Tẩn Cẩm ngồi đờ ra nghĩ, Đường Thi Thi là loại người ghê gớm, không dễ dây vào, nếu mà chơi nó thì sau này cũng khó sống lắm đây.
    Một con mèo đen nhảy phắt lên giường, mắt nhìn cô đau đáu, lại vòi ăn sáng!
    Cô vuốt ve con mèo, nhẹ nhàng nói:" Hắc Bảo, Hắc Bảo, chào mày, hôm nay chúng mình phải đi gặp bà chằn Thi Thi rồi."
    Hắc Bảo là cục cưng của Tần Cẩm, nó vốn là mèo hoang được Tần Cẩm nhặt về bên thung rác, trong một đêm đông. Bây giờ nó đã sướng lắm rồi, thức ăn, ổ nằm, đồ chơi các loại, toàn là hàng hiệu mới oách chứ.
    Sau khi tắm rửa, trang điểm xong xuôi, trong gương xuất hiện một người đẹp, vóc dáng cao ráo, quần áo vừa vặn. cổ cao ba ngấn, phong cách quý phái. Tần Cẩm thở dài luyến tiếc, một người có đầy đủ điều kiện như vậy mà giờ vẫn chưa tìm được bạn trai, không biết do cô yêu cầu cao quá hay đàn ông tử tế đã không còn trên thế gian này nữa?
    Đường Thi Thi là tiểu thư con nhà giàu, sản nghiệp đủ lớn để cho cô hoang phí, bao trai, chu du khắp nơi, không làm việc, vào các câu lạc bộ cao cấp, vừa rồi chẳng phải cô đã đi một chuyến du lịch dài ngày đấy thôi. Cứ chán đời là cô lại lái xe rong chơi, lái đến đâu thì chơi đến đấy, chẳng có kế hoạch gì cả, mỗi lần về lại lôi về một đống quà, cô thích tất cả các thứ của ngon vật là trên đời.
    Tần Cẩm phải đi qua một vườn hoa đẹp, mới tới được phòng khách của nhà Thi Thi. Lúc này, trong phòng khách rộng rãi đã có ba ngườ ngồi. Tần Cẩm lấy Hắc Bảo từ trong làn ra đưa cho Đường Thi Thi, cô nàng luôn mồm gọi cục cưng.
    Lam Kỳ đứng dậy, đưa cốc nước cho Tần Cẩm. Lam Kỳ có phong cách độc đáo, hợp thời trang; nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô là biết được bây giờ đang sốt loại mốt nào. Lục Anh Kỳ đang chơi món đồ bằng bạc trong góc phòng, nhìn thấy Tần Cẩm, cô cười tươi, tuy chỉ là em họ của Đường Thi Thi nhưng ở cô lại toát lên phong thái của con nhà quyền quý, lúc nào cũng nhẹ nhàng đúng mực, thanh nhã, đúng là thục nữ.
    Đường Thi Thi vừa về là mọi người lại tụ tập với nhau. Tần Cẩm vừa nhấm nháp dâu tây trong phòng ăn rộng rãi vừa nghe Thi Thi kể những chuyện mắt thấy tai nghe trên đường. Mọi người đều bị cuốn hút bởi cách kể chuyện lôi cuốn hấp dẫn và rất truyền cảm của cô.
    - Đợt này mình đi Tương Tây, ngoài đường xá đi lại vất vả ra, mọi thứ ở đó đều tuyệt vời. Một nơi đẹp và yên tĩnh vô cùng. Buổi tối, khi gió thổi tới, tưởng như giơ tay ra có thể chạm tới các vì sao. Lúc hoàng hôn, có thể nhìn thấy các cột khói bốc lên từ các ngôi nhà trong xóm. Lần sau các bạn phải đi cùng mình một chuyến mới được, nơi đó đúng là thiên đường.
    Kể được một lát thì mọi người đòi quà. Thi Thi thích nhất thời điểm này. Cô đem hết những đồ mình mới mua ra khoe với mọi người.
    Ba người ngồi quanh sofa, thấy Thi Thi háo hức lôi ra một cái hộp lớn rồi từ từ rút sợi dây lụa buộc hộc ra. Mọi người đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô, trông cô thật nghiêm túc. Mọi cặp mắt đổ dồn vào chiếc hộp. Sau khi hộp được mở, chỉ thấy một bao giấy, cô tiếp tục bóc dần từng lớp giấy ra, đến lớp cuối cùng, Thi Thi dùng dao rạch , giống như rạch ra một trời mây đỏ, cả căn phòng bỗng chốc lung linh, rực rỡ, đến Lam Kỳ là người quen với các sự kiện lớn cũng mở to mắt để nhìn.
    Tần Cẩm trấn tĩnh nhìn lại, hóa ra là một mảnh vải đỏ. Vải đỏ thì không hiếm, điều kì lạ ở chính cái màu đỏ ấy, đẹp không tả xiết, Bốn người sững sờ nhìn tấm vải.
    Sự im lặng bị phá vỡ khi Hắc Bảo đột nhiên nhảy khỏi lòng Tần Cẩm, kêu lên một tiếng làm cả bọn giật mình; thoáng chốc, nó đã nhảy tót ra ngoài cửa sổ.
    Tần Cẩm phản ứng nhanh nhất, cô nhào ra cửa dổ nhưng chỉ nhìn thấy Hắc Bảo đang ở phía cuối con đường, lông của nó dựng đứng cả lên. Cô gọi to :" Hắc Bảo à, đừng chạy nữa! Chị tới bế em đây." Khi cô chạy ra đường thì Hắc Bảo đã biến mất.
    Tần Cẩm suýt khóc, nhưng cô cố kìm nén.
    Mảnh vải đỏ đã được mở ra, nằm im lìm trên sofa, màu sắc ấm áp, giống như ánh sao trên trời, khiến người ta không thể không chú ý.
    Lục Anh Kỳ thốt lên:
    - Không thể tin nổi lại có màu đẹp đến thế!
    - Thi Thi, cậu kiếm được bảo bối này ở đâu thế?
    Đường Thi Thi tự đắc nói:
    - Mình nhìn thấy nó ở một thị trân nhỏ, chỉ có một mảnh này, lúc đó đang mắc trên nhà của người ta; thấy quá đẹp, mình quyết lấy cho bằng được.
    Họ cùng ngồi xuống vuốt ve tấm vải, nhẹ nhàng, cẩn thận cứ như vuốt ve con của mình vậy; chất vải mát, lại rất mịn.
    - Là vải lụa à? Mịn như thế này, không biết người ta dệt kiểu gì mà khít thế, sờ vào thật "sướng tay"!
    - Đặt tay lên rồi thì không muốn rời ra nữa, sao mà dễ chịu thế!
    Đường Thi Thi không ngờ là mảnh vải này lại được các bạn khen đến vậy. Khi ba cô bạn vốn chưa bao giờ thống nhất được ý kiến còn đang mải mê tranh luận thì cô lạnh lùng tuyên bố:
    - Mình định dùng mảnh vải này để may một chiếc xường xám thật mốt, nếu còn dư thì mấy cậu chia nhau nhé. Tấm vải to thế này chắc sẽ thừa nhiều lắm đấy.
    Thế là tấm vải đỏ đã xen vào cuộc sống của họ, giống như nhát cắt nhẹ nhàng của một cây dao vậy.
    Chương 2.1 - Từ chối may
    ________________________________________
    Phụ nữ bây giờ không thấy mấy khi đi may đo, bởi quần áo trong các shop đã quá đủ để họ thoải mái lựa chọn. Có những loại ý phục có thể làm cho chủ nhân của chúng đẹp mê hồn; ai cũng cần có một bộ "tủ" như vậy. Nó có thể tôn vinh nét đẹp của chủ nhân. Sự có mặt của nó giống như viền bạch kim quanh viên kim cương- làm nổi bật vẻ đẹp rực rỡ của viên kim cương.
    Ngườ phụ nữ nào cũng cần một bộ như thế,
    Đường Thi Thi đã có trong tay bản vẽ của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thành phố nhưng lại phải cũng bọn Tần Cẩm lái xe về thi trấn nhỏ tìm người may. Cô cảm thấy bất mãn, vừa lái xe vừa nói:
    - Sao lại phải mò tới thị trân nhỏ để tìm người cắt may kia chứ? Thật là phiên phức quá! Tại sao người giỏi lại cứ trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc? Thật chẳng ra làm sao cả!
    - Khi thành công người ta hơi lập dị một chút, không hay giao thiệp với mọi người, do vậy cũng không thể làm ăn phát đạt được. -Lam Kỳ tỏ vẻ đừng trải đáp lại.
    Tần Cẩm chỉ nghĩ về con mèo, không nói năng gì. Hắc Bảo là cục cưng của cô. Cảnh vật ngoài kia có đẹp đến đâu cũng không thể thu hút sự chú ý của cô. Cô nghĩ thầm, lẽ nào Hắc Bảo cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời cô!
    Thị trân vắng lặng; có lẽ mọi người đang ngủ trưa, chỉ có vài đứa trẻ con là đang chơi trong ngõ sâu, tiếng chân lúc gần, lúc xa, cứ "lẹp bẹp" đập vào con đường đá.
    Ở thị trân nhỏ bé này, chỉ cần đi qua vài ngõ là đã đến được hiệu cắt may nhỏ. Trong cửa hiệu treo đầy những mảnh vải xanh xanh, đỏ đỏ, chỗ nào cũng thấy vải vụn, một chiếc kéo to đặt trên máy khâu cũ.
    - Đây chính là nơi mà cao thủ ẩn dật hay sao?- Thi Thi không tin nổi vào mắt mình nữa.
    Cửa vừa mở, mọi người ngẩng đầu nhìn vào bên trong, thấy có một người đàn ông trung niên hói đầu, da hơi đen, trông rất thật thà, ăn mặc giản dị. Đây chính là nhân tài may mặc mà họ phải lặn lội một đoạn đường dài để gặp hay sao?
    Họ lắp bắp trình bày lí do có mặt tại đây rồi lấy bản thiết kế cho ông xem, nhưng người đàn ông chỉ xem qua loa.
    - Tôi họ Hồ, trước khi cắt may, cho tôi xem vải trước đã.- Người đàn ông cứng nhắc yêu cầu.
    Lam Kỳ đắc ý mở hộp, cẩn thận mở bao giấy; cô phát hiện biên của tấm vải động đậy giống như một thế tay có sức sống muốn tự mình mở ra. Cuối cùng tấm vải đã được trải rộng ra.
    Ông Hồ như bị làm phép, đứng lặng hồi lâu. Lam Kỳ càng khoái trí, xem ra mảnh vải đặc biệt này cũng làm cho một người vốn dạn dĩ với các loại vải như ông Hồ cũng không rời mắt ra được.
    Bốn người nhìn nhau cười, lòng cứ sướng rơn lên.
    Ông Hồ đem mảnh vải ra xem dưới ánh sáng đó giống như đồ trang sức trên rốn của vũ nữ múa bụng khi cô ta đang nhảy điệu mê hồn, nó có sức hấp dẫn ma mị đối với đàn ông. Ông ta cầm tấm vải, trầm ngâm như đang hình thành ý tưởng thiết kế; có lẽ ông ta đã quên đi sự tồn tại của bọn họ.
    Lục Anh Kỳ hỏi nhỏ:
    - Hình như ông ấy thích tấm vải đỏ rồi?
    - Vở vẩn!- Ba người còn lại đồng thanh trả lời.
    Lục Anh Kỹ cụt hứng, tò mò đi vào phía tối của căn nhà. Qua cửa tối om, cô nhận thấy đồ đạc vứt lung tung trên sàn. Hai bên lối đi là căn phòng gỗ. Do căn phòng đó không thiết kế giếng trời nên rất tối tăm. Cô vẫn cứ dò dẫm vào. Nhìn thấy các đồ dùng của người dân trong thị trấn nhỏ, cô cảm thấy rất lạ lẫm, vì từ nhỏ cô đã là một đại tiểu thư, làm gì có dịp để đến chơi những nơi như thế này. Ngay cả cái bàn trang điểm ở đây cũng lạ. Do vậy, khi nhìn thấy bàn trang điểm ở phòng nhỏ phía ngoài cùng, cô liền đi tới. Trong phòng bày rất ít đồ đạc, chỉ có một cái giường cũ kỹ, mặt gương phủ một lớp bụi mờ, xem ra đã lâu không có ai lai vãng tới đây. Nhìn thấy trước gương có một chiếc ghế nhỏ, cô liền ngồi xuống, ngắm nhìn chiếc bàn trang điểm cũ kỹ này một lúc. Nó làm từ gỗ lim và được khắc họa rất đẹp, to mà chắc, gương hình tròn, bên trên để một chiếc lược. Nhìn thấy tóc mình hơi rối, cô liền cầm lấy lược chải đầu. Tóc của cô rất đẹp, vừa đen vừa bóng, dài chấm ngang vai. Từ nhỏ, cô đã rất thích khuôn mặt đẹp của mình mờ mờ, ảo ảo trong gương thật quyến rũ, cô liền mỉm cười.
    Nụ cười chưa kịp tắt trên môi; chợt cô nhìn thấy một bóng người thoáng hiện trong gương. Tuy chỉ lướt qua song vẫn nhận ra đó là một bà già đã còng, mặc bộ đồ đen, đầu đội khăn trắng, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt, đi từ cửa vào.
    Cô sợ hãi cầm chiếc lược lên; nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả. Cô đuổi theo song chỉ thấy một cơn gió lạnh phả vào mặt. Làm gì có bóng người nào? Cô càng hoang mang, sợ hãi, định quay người chạy ra ngoài. Chạy gần đến cửa thì có một bàn tay nhăn nheo thò ra từ tấm cửa gỗ; cô đứng khựng lại. Không thể tin được ở mắt mình nữa. Đứng trước cô bây giờ chính là bà già thoáng thấy trong gương lúc trước, chiếc khăn trắng buộc thấp trên đầu làm cô nhìn không rõ mặt bà ta. Bà già chầm chập lê bước về phía cô.
    Lục Anh Kù sợ quá, đầu óc trờ nên trống rỗng, cứ đứng bất động ở đó. Bà già giơ bàn tay trái nhăn nheo về phía cô rồi cất giọng yếu ớt :" Trả lại cho ta, trả cho ta!"
    Cô kêu to lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.
    Ông Hồ nghe thấy ồn ào liền bỏ tấm vải xuống, chạy vào trong xem. Bọn Tần Cẩm ở ngoài cũng chạy bổ vào, nhanh chóng dìu Anh Kỳ dậy.
    Ông Hồ đi vào trước, nhẹ nhàng nói với mẹ:
    - Mẹ à, mẹ ra ngoài làm gì thế?
    Bà già vẫn cố chấp giơ tay về phía Anh Kỳ, nói:
    - Trả lại cho ra!
    - Mày là cái thá gì kia chứ, mau trả lại cho ta!
    - Cháu không có.- Anh Kỳ hoang mang trả lời trong tiếng khóc.
    Tần Cẩm chú ý thấy tay Anh Kỳ đang khua khua một chiếc lược, cô liền lấy lược ra rồi hỏi:
    - Cái này từ đâu ra?
    Anh Kỳ trả chiếc lược vào tay bà già đáng sợ kia rồi vội vàng rụt tay lại. Đường Thi Thi trừng mắt nhìn cô.
    Lục anh Kỳ vội thanh minh:
    - Mình nhìn thấy chiếc gương trên bàn trang điểm ấy bám đầy bụi nên cho rằng không ai sống trong phòng đó nữa.
    - Mắt của mẹ tôi không được tốt lắm, không nhìn được gì đâu, do vậy cô Lục mới bị hiểu nhầm, không có gì cả. Nào mọi người đừng chen chúc ở lối vào nữa, mau dìu cô Lục ra nghỉ ngơi định thần chút đi!- Ông Hồ giải thích.
    Mọi người đi vào trong, bà già cũng chậm chạp bước theo họ.
    Trở vào phòng, Lục Anh Kỳ ngồi trên ghế dựa, bà già không nói không rằng, cứ sờ sẫm xung quanh rồi cất bước nặng nề về phía góc phòng.
    Để an ủi mẹ, Ông Hồ nâng tấm vải đi về phía bà nói:
    - Mẹ à, mẹ sờ thử xem, tầm vải này đẹp thật đấy, từ trước đến giờ con chưa từng thấy tầm vải nào đẹp như vậy.
    Một giọng nói đanh thép vang lên:
    - Bỏ nó xuống!
    Mọi người đều giật mình nhìn bà lão ở góc phòng không ngờ bà lại tiếp tục thét lên:
    - Bỏ xuống ngay! Bỏ tấm vải xuống cho mẹ!
    Ông Hồ vội vàng hỏi:
    - Tại sao?
    Bà lão đột nhiên ngảng đầu, lộ ra một bộ mặt nhăn nheo đầy hận thù với đôi mắt trắng dã. Ánh mắt của bà như ra lệnh :" Trả lại cho họ!"
    Bốn người sợ quá đứng chụm vào một góc, bà già quả là rất đáng sợ.
    Ông Hồ nghẹn ngào nói:
    - Mẹ à, mẹ không nhìn được, mẹ không biết được là tấm vải này đẹp đến mức nào đâu. Chất liệu này có thể nói là độc nhất vô nhị, chỉ cần vào tay con, con sẽ biến nó thành bộ y phục đẹp nhất. Mẹ à, để con nhận tấm vải này đi!
    Bà già nhắc lại từng chữ một:
    - Bỏ nó xuống, trả lại cho họ đi!- Vừa nói, bà vừa mò mẫn từng bước vào phòng trong.
    Ông Hồ ngắc ngứ nói:
    - Từ trước tới giờ, mẹ tôi chưa bao giờ ra đây, cũng chưa bao giờ can thiệp vào việc làm của tôi, hôm nay không biết tại sao lại làm thế, lạ thật!
    Chương 3.1 - Tìm mèo
    ________________________________________
    Đường Thi Thi trả tiền thù lao cao hơn nhưng ông Hồ vẫn từ chối. Bên ngoài họ lái xe về nhà, không ai nói năng gì, tự thấy thật xui xẻo.
    Tần Cẩm xuống xe trước cửa nhà. Đứng trên đường cái, cô lại chợt nhớ tới Hắc Bảo. Cô nghĩ, nó chơi chán ở ngoài rồi cũng chạy về nhà thôi, có lẽ nó đang ở đâu xung quanh đây. Thế là cô xách cái ***g mèo màu xanh da trời lên, miệng kêu "meo, meo"; cô lật các thùng rác bên đường để tìm kiếm, dáng vẻ như kẻ thất tình vậy.
    Đúng lúc cô đang chăm chú tìm kiếm thì thấy xuất hiện một đôi giầy trắng sáng cứ lắc lư theo nhịp 2/2 trước mắt.
    Cô ngảng đầu lên xem cái người đàn ông "nhịp 2/2" đó, gã đang nhìn đắm đuối.
    Tần Cẩm liếc gã 'nhịp 2/2" đó, gã đang nhing cô đắm đuối.
    - Tần mèo con, đúng không?
    Tần Cẩm đờ người ra; cô như đang nhớ lại ác mộng thời thơ ấu của mình.
    Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô bằng cái tên này. Lúc nhỏ cô rất thích mèo, cả ngày nói chuyện với chúng. Từ đó tới khi trưởng thành cô bị người ta gắn cho biệt hiệu "Tần mèo con". Sau này, cô cảm thấy biệt hiệu đó thật nhục nhã. Mèo con, mèo con. Cô không muốn người khác động vào nỗi đây của mình. Nó nhắc cô nhớ ra mình dậy thì chậm. Nghĩ tới đây, cô liền ưỡn ngực, hỏi sẵng:
    - Anh là ai?
    Cái gã 'nhịp 2/2" vội vuốt tóc ra đằng sau đáp:
    - Anh là ai ấy à? Em nhìn kĩ lại xem, đã nhớ ra chưa?
    Tần Cẩm nhìn lại gã một lần nữa; trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ- gã thật lố bịch. Công bằng mà nói, nếu tách riêng từng phần trên khuôn mặt thì gã cũng khá đẹp trai, nhưng khi ghép các bộ phận này với nhau thì thật là khó coi. Quần áo của gã xem ra rất đẹp nhưng khi khoác lên người thì trông chẳng khác gì mớ giẻ lau.
    Vóc dáng to cao, nhưng Tần Cẩm cho rằng "ngu si tứ chi phát triển".
    Tại sao mình lại có ác cảm với gã? Loại đàn ông khiến cho cô ghét không nhiều lắm. Đột nhiên, cô nhớ ra:
    - Kha Lương, có đúng không?
    Kha Lương hớn hở; gã cười thật đáng ghét:
    - Đúng vậy, đúng vậy! Anh chính là người trước kia hay cướp cặp sách của em, bỏ sâu róm vào hộp bút của em, lại còn hay lấy hiêm đốt tóc em, hay mách cô em ăn quà vặt trong lớp, có lần khi đang thi, anh xì hơi rồi còn đổ điêu cho em nữa chứ...
    Tần Cẩm chỉ muốn lấy chiếc chổi lông mèo nện vào mặt gã. Hồi tiểu học, hai người ngồi chung bàn, tưởng đã lâu như vậy thì gã sẽ quên đi chuyện cô hay bị gã bắt nạt, không ngờ gãlaji nhớ chi li đến vậy; thật đáng ghét quá!
    Dù gì thì cũng là bạn học cũ, gã lại chủ động chào cô trước, nên cô cũng lịch sự gật đầu chào.
    Tần Cẩm đành phải nén giận.
    Không ngờ gã không biết điều, lại còn buông ra một câu:
    - Tẩn Cẩm ơi, em đang nhặt rác đấy à?
    Trời ạ, không hiểu gã có vấn đề về mắt không? Chiếc váy dài cô đang mặc, tuy có màu đen hơi lạ một chút nhưng là loại hàng hiệu, không hiểu sao gã có thể nhìn thành đồ đồng phục nhặt rác được? Rất nhiều người khen cô mặc chiếc váy này kiêu sa mà. Đôi sandal cô đang đi cũng là đồ hiệu, trị giá 1.800 tệ. Còn chiếc ***g mèo, trông có vẻ lập dị nhưng cũng là đồ đắt tiền, thế mà lại nghĩ đến cái sọt rác mới lạ chứ. Đúng là mù tịt về nghệ thuật. Ấy, lại còn mùi nước hoa tao nhã cô đang sức trên người nữa. Có nói với gã là hàng hiệu thì cũng vô ích; chắc lại đánh đồng với loại nước hoa rẻ tiền thôi.
    Lẽ nào việc cô đi tim mèo bị hắn tưởng nhầm là nhặt rác?
    Chết thật, đột nhiên cô nhớ ra khi sang nhà Đường Thi Thi, cô chưa kịp trang điểm. Có lẽ lúc này trông cô xấu lắm. Kiểu tóc xù mì của cô chắc cũng không vừa mắt cái gã trình độ ''lùn'' này, cho nên hắn mới hiểu nhầm như vậy. Không được, chả nhẽ bao nhiêu năm mới gặp lại để gã nghĩ mình là bà nhặt rác sao?
    Cô đứng thẳng người nói với gã đàn ông ngốc nghếch kia:
    - Em đang tìm mèo đấy mà, tối qua nó mới bỏ đi.
    - Tìm mèo? Ha ha... Em vẫn thích mèo thế cơ à? Em có còn nhớ hồi lớp Ba, em mang đến lớp con mèo ốm không? Nó thích chạy sang cặp sách của anh rồi em cứ meo meo gọi nó, lại còn cố gắng gọi thật nhỏ, chính vì vậy anh mới đặt cho em biệt hiệu Tần mèo con. - Kha Lương không biết rằng mình sắp lâm nguy đến nơi, cứ bô bô nói tiếp; những cái răng trắng muốt như đang muốn nói cũng Tần Cẩm:" Hãy đánh rụng tôi xuống đất đi!"
    "Tần mèo con"- cái biệt hiệu này làm cô khốn khổ suốt cả thởi niên thiếu. Cứ nghe thấy cái tên này là các bạn học lại hỏi: " Ai vậy? Sao lại gọi là mèo con?"; và lập tức sẽ có kẻ lắm chuyện trả lời :" Đó là công chúa thái bình, ngực phẳng lì như tấm gương. Cái tên mèo con thật hợp với nó."
    Một cái tên làm cô đau khổ biết bao! Mà gã đàn ông thôi tha kia lại chính là tác giả của nó. Trong đầu cô lởn vởn ý nghĩ " Đánh gã trước rồi giết hay giết rồi mới đánh đây?" Nghĩ mãi mà cô vẫn chưa có quyết định xong.
    Đúng lsuc này, Kha Lương lại nói tiếp:
    - Sau này, em học ở trường đại học nổi tiếng phải không? Có thể nói em là người thành đạt trong số bạn học của chúng ta. Cái trường tiểu học tồi tàn cuối cùng cũng đã đào tạo ra một nhân tài. Nhưng cô bạn học của tôi ơi, hình như em khinh thường bọn anh hay sao mà chưa lần nào em đi họp lớp cả?Tần Cẩm nhớ lại thời tiểu học của mình. Lúc đầu cô được học trong một ngôi trường vừa to vừa đẹp như một vườn hoa, nhưng do năm đó bố cô bị tai nạn ô tô, mẹ lại bỏ rơi cô để đi Anh nên cô phải sống cùng bà ngoại và phải đi học ở ngôi trường tiểu học rách nát ấy. Chính vì vậy cô không muốn thăm lại nơi đây; nó khiến cô nhớ lại quãng thời gian vui vẻ trước kia của mình.
    Dường như mỗi khí cô gặp ác mộng thì lại xuất hiện chiếc cổng lớn của trường tiểu học đó; nó đồng nghĩa với sự cô đơn, bơ vơ không nơi nương tựa của cô. Chỉ nghĩ đến đây, Tần Cẩm cảm thấy nhẹ cả người; may mà những ngày tháng vất vả đã qua rồi, hiện giờ cô sống rất thoải mái, dễ chịu.
    - Dạo này anh làm gì?- Cô khách sáo hỏi xỏ. Không ngờ Kha Lương rút danh thiếp ra đưa cho cô, lại còn kiêu rngaoj nói:
    - Anh kế thừa tổ nghiệp,làm pháp sư, biệt danh của anh là Thiên đạo Đại sư; chuyên xem phong thủy, trừ ma, xem tướng, bói bát tự.
    Tần Cẩm ngẩng cao đầu, ngạc nhiên nhìn anh ta. Vô cũng đắc ý, anh ta nói với cô:
    - Tổ tiên anh rất nổi tiếng về nghề này. Gia tộc anh được biết tiếng với những pháp sư nổi đình đám, thiêng lắm cơ. Mà em có biết ông Kha Đạo không?
    - Em chỉ biết một ông Kha Nam rất nổi tiếng, ngoài ra không biết thêm một người họ Kha nổi danh nào khác nữa.- Cô châm chọc đáp lại.
    - Kha Nam? Sao anh lại chưa nghe cái tên này bao giờ nhỉ? Chắc ông này cũng chằng có tiếng tăm gì mấy. Ông nội Kha Đạo của anh là pháp sư có tiếng khắp vùng này. Ông là chuyên gia bắt ma đấy. Lúc nhỏ, anh còn thấy ông bắt ma, trông oách lắm, giống hệt hình tượng Lưu Đức Hoa trên phim ấy.
    Tần Cẩm ngậm ngùi nghĩ thầm:" Giời ạ! Gã này chắc chưa xem tranh biếm họa bao giờ, thật hết thuốc chữa!"
    - Dạo này anh bắt được nhiều ma lắm phải không? - Tần Cẩm hết kiên nhẫn hỏi.
    - Đương nhiên rồi. Chỉ cần anh ra tay thì ma nào cũng bị trừ, nếu em có nhu cầu, anh bắt miễn phí cho. Anh nói thật đấy, miễn phí.
    Tần Cẩm đã bước đi nhưng cái gã Kha Lương vẫn tru tréo tại chỗ:
    - Nhớ danh thiếp của anh nhé- Thiên Đại Đạo sư, miễn phí.
    Tần Cẩm về đến nhà, chỉ chực òa khóc. Lúc đi cô mang theo Hắc Bảo vậy mà lại để nó chạy mất, đi tìm người cắt may thì bị người ta từ chối, đi tìm mèo lại gặp phải gã dở người. Chưa kể gã chính là kẻ thù đặt biệt hiệu cho cô mà lúc nào cô cũng nghĩ tới. Thật không thể chấp nhận được khi cô ăn mặc trang điểm thế này mà bị hắn coi là bà nhặt rác.
    Uể oải ăn cơm xong, cô uống một chút rượu vang. Tấm rửa xong xuôi, cô đứng trước cửa sổ gọi "meo, meo" tìm Hắc Bảo. Bao nhiêu năm sống độc thân, tưởng đã quen lắm rồi nào ngờ cô lại gắn bó với một con mèo; những tưởng người ta chỉ có thể gắn bó với một con người thôi, nhưng thực tế là với động vật cũng có sự gắn bó như vậy. Mọi vật đều tuân theo quy luật "lâu ngày thì sinh tình".
    Lúc đi ngủ, cô không đóng cửa, hy vọng Hắc Bảo về có thể chui vào. Đêm hôm đó, Tần CẨm ngủ trong bầu khồn khí nặng nề. Cô thấy cuộc sống của mình có nhiều thay đổi quá. Tuy không biết tại sao nhưng cô nhận thấy có gì đó xáo trộn; còn tại sao lại xáo trộn thì cô không giải thích nổi.

  4. #23
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    PM yahoo ko thay 1 phan hoi` nao` ca? ckan luon the sao ma gd dc.

  5. #24
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    cai gj the nay ha? cau
    Trích Được post bởi Đứt Phanh Xem bài viết
    "... Con à, mẹ con mình ra phiến đá nghỉ ngơi, uống nước đi!- người phụ nữ trung niên lên tiếng. Giọng bà ta trầm ấm, bà mặc bộ đồ quần áo đen, đầu đội khăn trắng. Bà nhìn cô con gái đang nhẹ nhàng đặt bó thuốc xuống, mắt chan chứa yêu thương rồi khẽ khàng nhặt lá cây trên tóc con. Bà lấy ra một chiếc lược gỗ rồi nói với con gái:
    - Hái thuốc mới có nửa ngày mà tóc tai đã rối bời thế này rồi, ngồi xuống để mẹ chải đầu cho, - cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống. Bà mẹ chải đầu cho con bằng chiếc lược đen. Mái tóc đen mựơt của cô bé tung bay trong gió. Bà mẹ trầm ngâm không nói gì. Cô con gái chăm chú ngắm con kiến đang bò trên chiếc lá dưới thân mình. Mọi thứ chìm trong yên tĩnh. Con đường núi này được phát hiện khi hai mẹ con cô đi tìm thuốc, ngày thường rất ít người qua lại. Núi rừng yên tĩnh, chốc chốc lại vẳng lên tiếng chim kêu, đằng sau họ là một cây hoè rất to, rễ của nó đan chéo, bò lan trên một khoảng đất rộng.

    Khi cô bé đang ríu rít nói về chuyện hái thuốc thì đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh ngắt sau lưng, định ngoảnh lại xem có chuyện gì thì bộp một cái, cô bé bị giáng mạnh vào đầu, ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

    Một luồng gió lạnh thổi tới làm cô tỉnh lại, lúc này trời đã chập choạng tối. Cô cựa quậy và phát hiện ra mình đang bị trói rất chặt bằng cành cây dưới gốc hòe. Cô cẩn thận quan sát xung quanh rồi sợ hãi kêu to: mẹ, mẹ ơi, mẹ ở đâu?

    Cô bé nghe văng vẳng bên cạnh mình có tiếng mài dao, định quay đầu sang xem nhưng đầu đau nhức quá; lúc này cô mới nhận ra mình không chỉ bị trói trên cây mà tóc còn bị chia ra làm hai phần buộc vào cây hoè, chả trách mà đầu cô không cử động được.

    sợ hãi tột độ, cô thét lên:
    - Mẹ ơi, mẹ, mẹ đang ở đâu, mau cứu con với!
    Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ:
    - Ngoan nào, đừng hét lên thế, một lát nữa là hết đau ngay thôi.
    Nghe thấy tiếng mẹ, cô quên hết sợ hãi, càng gọi to hơn:
    - Mẹ, mẹ ơi, mau tới cởi trói cho con, con đau quá.
    Tiếng mài dao vẫn rõ mồn một, từng nhát, từng nhát. Trong rừng vọng lại tiếng mẹ cô rất mạnh mẽ:
    - Ngoan nào, chịu khó một chút nữa thôi, mẹ sắp xong rồi.
    - Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy? sao mẹ lại trói con? - cô bé khóc không ra tiếng.

    Lúc nảy, trong màn lệ nhoà, cô đã nhìn thấy mẹ mình; trong tay bà là chiếc xẻng nhọn đào thuốc đã được mài sáng choang, bà cười lạnh, tay mân mê cái xẻng sắc nhọn.
    - Ta đã mài rất lâu rồi, cũng muốn mài nhanh lắm chứ, bởi ta biết, dao sắc, đâm người sẽ chóng chết lại không đau.
    Cô bé nhìn mẹ mà không thể tin được.
    - Mẹ, mẹ muốn giết con?
    - Con gái à, lẽ ra con không nên có mặt trên đời này, do con có mắt như mù mà đầu thai nhầm; sự việc đã đến nước này rồi thì nói nhiều cũng vô ích, con cứ yên tâm mà đi thôi.
    Người đàn bà giơ cao cái xẻnh nhọn, khoét mắt đứa con gái tội nghiệp. Khoét xong, bà hét lên: do mày có mắt không tròng nên đừng trách tao, đừng trách!
    Mặt trăng trốn vào tầng mây, dường như nó cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này. Tiếng kêu cứu thảm thiết, tuyệt vọng cảu cô bé làm bầy chim hoảng loạn, rừng rậm xộc lên mùi máu tanh kỳ dị; cô bé lúc nảy với khuôn mặt đầm đìa máu chỉ còn thoi thóp thở, đôi mắt cô giờ đã biến thành hai hốc máu, máu tươi cứ trào ra đầm đìa.

    Người đàn bà dùng chiếc khăn trên đầu cẩn thận gói con mắt lại, nhẹ nhàng đặt vào lòng, chầm chậm thu dọn tay nải rồi quay người xuống núi, sau lưng bà còn vọng lại tiếng nói yếu ớt của cô gài: tôi sẽ trả thù, sẽ trả thù, trả thù...".
    Một ngày đẹp trời, trên chiếc giường đơn của khu dân cư, Tần Cẩm đang mơ màng thưởng thức hương bị ngọt ngào của giấc mộng đẹp.
    Đột nhiên, tiếng điện thoại réo, cô vớ lấy di động, hai mắt vẫn nhắm nghiền, cô mắng :" Ai vậy, đã quá nửa đêm rồi ko để cho người ta sống nữa hay sao?"
    Đầu máy bên kia vọng lại một giọng nữ the thé:" Quá nửa đêm? Mặt trời đã lên sau ngọn tre rồi, thưa bà bạn yêu quý. Dậy mau! Sang nhà mình chơi đi! Mình về rồi."
    Tẩn Cẩm đã tỉnh ngủ. Hóa ra là Đường Thi Thi, cô bạn thân của mình.
    Cô liền mắng lại:" Đồ chết tiệt, bà đi vắng thì thiên hạ thái bình. Hễ cứ về là như ôn dịch xuất hiên, náo loạn tất cả! Mà bà về thì về chứ chằng lẽ bắt tôi phải sang tiếp đón hay sao?"
    Máy điện thoại đã tắt ngấm, Tẩn Cẩm ngồi đờ ra nghĩ, Đường Thi Thi là loại người ghê gớm, không dễ dây vào, nếu mà chơi nó thì sau này cũng khó sống lắm đây.
    Một con mèo đen nhảy phắt lên giường, mắt nhìn cô đau đáu, lại vòi ăn sáng!
    Cô vuốt ve con mèo, nhẹ nhàng nói:" Hắc Bảo, Hắc Bảo, chào mày, hôm nay chúng mình phải đi gặp bà chằn Thi Thi rồi."
    Hắc Bảo là cục cưng của Tần Cẩm, nó vốn là mèo hoang được Tần Cẩm nhặt về bên thung rác, trong một đêm đông. Bây giờ nó đã sướng lắm rồi, thức ăn, ổ nằm, đồ chơi các loại, toàn là hàng hiệu mới oách chứ.
    Sau khi tắm rửa, trang điểm xong xuôi, trong gương xuất hiện một người đẹp, vóc dáng cao ráo, quần áo vừa vặn. cổ cao ba ngấn, phong cách quý phái. Tần Cẩm thở dài luyến tiếc, một người có đầy đủ điều kiện như vậy mà giờ vẫn chưa tìm được bạn trai, không biết do cô yêu cầu cao quá hay đàn ông tử tế đã không còn trên thế gian này nữa?
    Đường Thi Thi là tiểu thư con nhà giàu, sản nghiệp đủ lớn để cho cô hoang phí, bao trai, chu du khắp nơi, không làm việc, vào các câu lạc bộ cao cấp, vừa rồi chẳng phải cô đã đi một chuyến du lịch dài ngày đấy thôi. Cứ chán đời là cô lại lái xe rong chơi, lái đến đâu thì chơi đến đấy, chẳng có kế hoạch gì cả, mỗi lần về lại lôi về một đống quà, cô thích tất cả các thứ của ngon vật là trên đời.
    Tần Cẩm phải đi qua một vườn hoa đẹp, mới tới được phòng khách của nhà Thi Thi. Lúc này, trong phòng khách rộng rãi đã có ba ngườ ngồi. Tần Cẩm lấy Hắc Bảo từ trong làn ra đưa cho Đường Thi Thi, cô nàng luôn mồm gọi cục cưng.
    Lam Kỳ đứng dậy, đưa cốc nước cho Tần Cẩm. Lam Kỳ có phong cách độc đáo, hợp thời trang; nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô là biết được bây giờ đang sốt loại mốt nào. Lục Anh Kỳ đang chơi món đồ bằng bạc trong góc phòng, nhìn thấy Tần Cẩm, cô cười tươi, tuy chỉ là em họ của Đường Thi Thi nhưng ở cô lại toát lên phong thái của con nhà quyền quý, lúc nào cũng nhẹ nhàng đúng mực, thanh nhã, đúng là thục nữ.
    Đường Thi Thi vừa về là mọi người lại tụ tập với nhau. Tần Cẩm vừa nhấm nháp dâu tây trong phòng ăn rộng rãi vừa nghe Thi Thi kể những chuyện mắt thấy tai nghe trên đường. Mọi người đều bị cuốn hút bởi cách kể chuyện lôi cuốn hấp dẫn và rất truyền cảm của cô.
    - Đợt này mình đi Tương Tây, ngoài đường xá đi lại vất vả ra, mọi thứ ở đó đều tuyệt vời. Một nơi đẹp và yên tĩnh vô cùng. Buổi tối, khi gió thổi tới, tưởng như giơ tay ra có thể chạm tới các vì sao. Lúc hoàng hôn, có thể nhìn thấy các cột khói bốc lên từ các ngôi nhà trong xóm. Lần sau các bạn phải đi cùng mình một chuyến mới được, nơi đó đúng là thiên đường.
    Kể được một lát thì mọi người đòi quà. Thi Thi thích nhất thời điểm này. Cô đem hết những đồ mình mới mua ra khoe với mọi người.
    Ba người ngồi quanh sofa, thấy Thi Thi háo hức lôi ra một cái hộp lớn rồi từ từ rút sợi dây lụa buộc hộc ra. Mọi người đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô, trông cô thật nghiêm túc. Mọi cặp mắt đổ dồn vào chiếc hộp. Sau khi hộp được mở, chỉ thấy một bao giấy, cô tiếp tục bóc dần từng lớp giấy ra, đến lớp cuối cùng, Thi Thi dùng dao rạch , giống như rạch ra một trời mây đỏ, cả căn phòng bỗng chốc lung linh, rực rỡ, đến Lam Kỳ là người quen với các sự kiện lớn cũng mở to mắt để nhìn.
    Tần Cẩm trấn tĩnh nhìn lại, hóa ra là một mảnh vải đỏ. Vải đỏ thì không hiếm, điều kì lạ ở chính cái màu đỏ ấy, đẹp không tả xiết, Bốn người sững sờ nhìn tấm vải.
    Sự im lặng bị phá vỡ khi Hắc Bảo đột nhiên nhảy khỏi lòng Tần Cẩm, kêu lên một tiếng làm cả bọn giật mình; thoáng chốc, nó đã nhảy tót ra ngoài cửa sổ.
    Tần Cẩm phản ứng nhanh nhất, cô nhào ra cửa dổ nhưng chỉ nhìn thấy Hắc Bảo đang ở phía cuối con đường, lông của nó dựng đứng cả lên. Cô gọi to :" Hắc Bảo à, đừng chạy nữa! Chị tới bế em đây." Khi cô chạy ra đường thì Hắc Bảo đã biến mất.
    Tần Cẩm suýt khóc, nhưng cô cố kìm nén.
    Mảnh vải đỏ đã được mở ra, nằm im lìm trên sofa, màu sắc ấm áp, giống như ánh sao trên trời, khiến người ta không thể không chú ý.
    Lục Anh Kỳ thốt lên:
    - Không thể tin nổi lại có màu đẹp đến thế!
    - Thi Thi, cậu kiếm được bảo bối này ở đâu thế?
    Đường Thi Thi tự đắc nói:
    - Mình nhìn thấy nó ở một thị trân nhỏ, chỉ có một mảnh này, lúc đó đang mắc trên nhà của người ta; thấy quá đẹp, mình quyết lấy cho bằng được.
    Họ cùng ngồi xuống vuốt ve tấm vải, nhẹ nhàng, cẩn thận cứ như vuốt ve con của mình vậy; chất vải mát, lại rất mịn.
    - Là vải lụa à? Mịn như thế này, không biết người ta dệt kiểu gì mà khít thế, sờ vào thật "sướng tay"!
    - Đặt tay lên rồi thì không muốn rời ra nữa, sao mà dễ chịu thế!
    Đường Thi Thi không ngờ là mảnh vải này lại được các bạn khen đến vậy. Khi ba cô bạn vốn chưa bao giờ thống nhất được ý kiến còn đang mải mê tranh luận thì cô lạnh lùng tuyên bố:
    - Mình định dùng mảnh vải này để may một chiếc xường xám thật mốt, nếu còn dư thì mấy cậu chia nhau nhé. Tấm vải to thế này chắc sẽ thừa nhiều lắm đấy.
    Thế là tấm vải đỏ đã xen vào cuộc sống của họ, giống như nhát cắt nhẹ nhàng của một cây dao vậy.
    Chương 2.1 - Từ chối may
    ________________________________________
    Phụ nữ bây giờ không thấy mấy khi đi may đo, bởi quần áo trong các shop đã quá đủ để họ thoải mái lựa chọn. Có những loại ý phục có thể làm cho chủ nhân của chúng đẹp mê hồn; ai cũng cần có một bộ "tủ" như vậy. Nó có thể tôn vinh nét đẹp của chủ nhân. Sự có mặt của nó giống như viền bạch kim quanh viên kim cương- làm nổi bật vẻ đẹp rực rỡ của viên kim cương.
    Ngườ phụ nữ nào cũng cần một bộ như thế,
    Đường Thi Thi đã có trong tay bản vẽ của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thành phố nhưng lại phải cũng bọn Tần Cẩm lái xe về thi trấn nhỏ tìm người may. Cô cảm thấy bất mãn, vừa lái xe vừa nói:
    - Sao lại phải mò tới thị trân nhỏ để tìm người cắt may kia chứ? Thật là phiên phức quá! Tại sao người giỏi lại cứ trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc? Thật chẳng ra làm sao cả!
    - Khi thành công người ta hơi lập dị một chút, không hay giao thiệp với mọi người, do vậy cũng không thể làm ăn phát đạt được. -Lam Kỳ tỏ vẻ đừng trải đáp lại.
    Tần Cẩm chỉ nghĩ về con mèo, không nói năng gì. Hắc Bảo là cục cưng của cô. Cảnh vật ngoài kia có đẹp đến đâu cũng không thể thu hút sự chú ý của cô. Cô nghĩ thầm, lẽ nào Hắc Bảo cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời cô!
    Thị trân vắng lặng; có lẽ mọi người đang ngủ trưa, chỉ có vài đứa trẻ con là đang chơi trong ngõ sâu, tiếng chân lúc gần, lúc xa, cứ "lẹp bẹp" đập vào con đường đá.
    Ở thị trân nhỏ bé này, chỉ cần đi qua vài ngõ là đã đến được hiệu cắt may nhỏ. Trong cửa hiệu treo đầy những mảnh vải xanh xanh, đỏ đỏ, chỗ nào cũng thấy vải vụn, một chiếc kéo to đặt trên máy khâu cũ.
    - Đây chính là nơi mà cao thủ ẩn dật hay sao?- Thi Thi không tin nổi vào mắt mình nữa.
    Cửa vừa mở, mọi người ngẩng đầu nhìn vào bên trong, thấy có một người đàn ông trung niên hói đầu, da hơi đen, trông rất thật thà, ăn mặc giản dị. Đây chính là nhân tài may mặc mà họ phải lặn lội một đoạn đường dài để gặp hay sao?
    Họ lắp bắp trình bày lí do có mặt tại đây rồi lấy bản thiết kế cho ông xem, nhưng người đàn ông chỉ xem qua loa.
    - Tôi họ Hồ, trước khi cắt may, cho tôi xem vải trước đã.- Người đàn ông cứng nhắc yêu cầu.
    Lam Kỳ đắc ý mở hộp, cẩn thận mở bao giấy; cô phát hiện biên của tấm vải động đậy giống như một thế tay có sức sống muốn tự mình mở ra. Cuối cùng tấm vải đã được trải rộng ra.
    Ông Hồ như bị làm phép, đứng lặng hồi lâu. Lam Kỳ càng khoái trí, xem ra mảnh vải đặc biệt này cũng làm cho một người vốn dạn dĩ với các loại vải như ông Hồ cũng không rời mắt ra được.
    Bốn người nhìn nhau cười, lòng cứ sướng rơn lên.
    Ông Hồ đem mảnh vải ra xem dưới ánh sáng đó giống như đồ trang sức trên rốn của vũ nữ múa bụng khi cô ta đang nhảy điệu mê hồn, nó có sức hấp dẫn ma mị đối với đàn ông. Ông ta cầm tấm vải, trầm ngâm như đang hình thành ý tưởng thiết kế; có lẽ ông ta đã quên đi sự tồn tại của bọn họ.
    Lục Anh Kỳ hỏi nhỏ:
    - Hình như ông ấy thích tấm vải đỏ rồi?
    - Vở vẩn!- Ba người còn lại đồng thanh trả lời.
    Lục Anh Kỹ cụt hứng, tò mò đi vào phía tối của căn nhà. Qua cửa tối om, cô nhận thấy đồ đạc vứt lung tung trên sàn. Hai bên lối đi là căn phòng gỗ. Do căn phòng đó không thiết kế giếng trời nên rất tối tăm. Cô vẫn cứ dò dẫm vào. Nhìn thấy các đồ dùng của người dân trong thị trấn nhỏ, cô cảm thấy rất lạ lẫm, vì từ nhỏ cô đã là một đại tiểu thư, làm gì có dịp để đến chơi những nơi như thế này. Ngay cả cái bàn trang điểm ở đây cũng lạ. Do vậy, khi nhìn thấy bàn trang điểm ở phòng nhỏ phía ngoài cùng, cô liền đi tới. Trong phòng bày rất ít đồ đạc, chỉ có một cái giường cũ kỹ, mặt gương phủ một lớp bụi mờ, xem ra đã lâu không có ai lai vãng tới đây. Nhìn thấy trước gương có một chiếc ghế nhỏ, cô liền ngồi xuống, ngắm nhìn chiếc bàn trang điểm cũ kỹ này một lúc. Nó làm từ gỗ lim và được khắc họa rất đẹp, to mà chắc, gương hình tròn, bên trên để một chiếc lược. Nhìn thấy tóc mình hơi rối, cô liền cầm lấy lược chải đầu. Tóc của cô rất đẹp, vừa đen vừa bóng, dài chấm ngang vai. Từ nhỏ, cô đã rất thích khuôn mặt đẹp của mình mờ mờ, ảo ảo trong gương thật quyến rũ, cô liền mỉm cười.
    Nụ cười chưa kịp tắt trên môi; chợt cô nhìn thấy một bóng người thoáng hiện trong gương. Tuy chỉ lướt qua song vẫn nhận ra đó là một bà già đã còng, mặc bộ đồ đen, đầu đội khăn trắng, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt, đi từ cửa vào.
    Cô sợ hãi cầm chiếc lược lên; nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả. Cô đuổi theo song chỉ thấy một cơn gió lạnh phả vào mặt. Làm gì có bóng người nào? Cô càng hoang mang, sợ hãi, định quay người chạy ra ngoài. Chạy gần đến cửa thì có một bàn tay nhăn nheo thò ra từ tấm cửa gỗ; cô đứng khựng lại. Không thể tin được ở mắt mình nữa. Đứng trước cô bây giờ chính là bà già thoáng thấy trong gương lúc trước, chiếc khăn trắng buộc thấp trên đầu làm cô nhìn không rõ mặt bà ta. Bà già chầm chập lê bước về phía cô.
    Lục Anh Kù sợ quá, đầu óc trờ nên trống rỗng, cứ đứng bất động ở đó. Bà già giơ bàn tay trái nhăn nheo về phía cô rồi cất giọng yếu ớt :" Trả lại cho ta, trả cho ta!"
    Cô kêu to lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.
    Ông Hồ nghe thấy ồn ào liền bỏ tấm vải xuống, chạy vào trong xem. Bọn Tần Cẩm ở ngoài cũng chạy bổ vào, nhanh chóng dìu Anh Kỳ dậy.
    Ông Hồ đi vào trước, nhẹ nhàng nói với mẹ:
    - Mẹ à, mẹ ra ngoài làm gì thế?
    Bà già vẫn cố chấp giơ tay về phía Anh Kỳ, nói:
    - Trả lại cho ra!
    - Mày là cái thá gì kia chứ, mau trả lại cho ta!
    - Cháu không có.- Anh Kỳ hoang mang trả lời trong tiếng khóc.
    Tần Cẩm chú ý thấy tay Anh Kỳ đang khua khua một chiếc lược, cô liền lấy lược ra rồi hỏi:
    - Cái này từ đâu ra?
    Anh Kỳ trả chiếc lược vào tay bà già đáng sợ kia rồi vội vàng rụt tay lại. Đường Thi Thi trừng mắt nhìn cô.
    Lục anh Kỳ vội thanh minh:
    - Mình nhìn thấy chiếc gương trên bàn trang điểm ấy bám đầy bụi nên cho rằng không ai sống trong phòng đó nữa.
    - Mắt của mẹ tôi không được tốt lắm, không nhìn được gì đâu, do vậy cô Lục mới bị hiểu nhầm, không có gì cả. Nào mọi người đừng chen chúc ở lối vào nữa, mau dìu cô Lục ra nghỉ ngơi định thần chút đi!- Ông Hồ giải thích.
    Mọi người đi vào trong, bà già cũng chậm chạp bước theo họ.
    Trở vào phòng, Lục Anh Kỳ ngồi trên ghế dựa, bà già không nói không rằng, cứ sờ sẫm xung quanh rồi cất bước nặng nề về phía góc phòng.
    Để an ủi mẹ, Ông Hồ nâng tấm vải đi về phía bà nói:
    - Mẹ à, mẹ sờ thử xem, tầm vải này đẹp thật đấy, từ trước đến giờ con chưa từng thấy tầm vải nào đẹp như vậy.
    Một giọng nói đanh thép vang lên:
    - Bỏ nó xuống!
    Mọi người đều giật mình nhìn bà lão ở góc phòng không ngờ bà lại tiếp tục thét lên:
    - Bỏ xuống ngay! Bỏ tấm vải xuống cho mẹ!
    Ông Hồ vội vàng hỏi:
    - Tại sao?
    Bà lão đột nhiên ngảng đầu, lộ ra một bộ mặt nhăn nheo đầy hận thù với đôi mắt trắng dã. Ánh mắt của bà như ra lệnh :" Trả lại cho họ!"
    Bốn người sợ quá đứng chụm vào một góc, bà già quả là rất đáng sợ.
    Ông Hồ nghẹn ngào nói:
    - Mẹ à, mẹ không nhìn được, mẹ không biết được là tấm vải này đẹp đến mức nào đâu. Chất liệu này có thể nói là độc nhất vô nhị, chỉ cần vào tay con, con sẽ biến nó thành bộ y phục đẹp nhất. Mẹ à, để con nhận tấm vải này đi!
    Bà già nhắc lại từng chữ một:
    - Bỏ nó xuống, trả lại cho họ đi!- Vừa nói, bà vừa mò mẫn từng bước vào phòng trong.
    Ông Hồ ngắc ngứ nói:
    - Từ trước tới giờ, mẹ tôi chưa bao giờ ra đây, cũng chưa bao giờ can thiệp vào việc làm của tôi, hôm nay không biết tại sao lại làm thế, lạ thật!
    Chương 3.1 - Tìm mèo
    ________________________________________
    Đường Thi Thi trả tiền thù lao cao hơn nhưng ông Hồ vẫn từ chối. Bên ngoài họ lái xe về nhà, không ai nói năng gì, tự thấy thật xui xẻo.
    Tần Cẩm xuống xe trước cửa nhà. Đứng trên đường cái, cô lại chợt nhớ tới Hắc Bảo. Cô nghĩ, nó chơi chán ở ngoài rồi cũng chạy về nhà thôi, có lẽ nó đang ở đâu xung quanh đây. Thế là cô xách cái ***g mèo màu xanh da trời lên, miệng kêu "meo, meo"; cô lật các thùng rác bên đường để tìm kiếm, dáng vẻ như kẻ thất tình vậy.
    Đúng lúc cô đang chăm chú tìm kiếm thì thấy xuất hiện một đôi giầy trắng sáng cứ lắc lư theo nhịp 2/2 trước mắt.
    Cô ngảng đầu lên xem cái người đàn ông "nhịp 2/2" đó, gã đang nhìn đắm đuối.
    Tần Cẩm liếc gã 'nhịp 2/2" đó, gã đang nhing cô đắm đuối.
    - Tần mèo con, đúng không?
    Tần Cẩm đờ người ra; cô như đang nhớ lại ác mộng thời thơ ấu của mình.
    Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô bằng cái tên này. Lúc nhỏ cô rất thích mèo, cả ngày nói chuyện với chúng. Từ đó tới khi trưởng thành cô bị người ta gắn cho biệt hiệu "Tần mèo con". Sau này, cô cảm thấy biệt hiệu đó thật nhục nhã. Mèo con, mèo con. Cô không muốn người khác động vào nỗi đây của mình. Nó nhắc cô nhớ ra mình dậy thì chậm. Nghĩ tới đây, cô liền ưỡn ngực, hỏi sẵng:
    - Anh là ai?
    Cái gã 'nhịp 2/2" vội vuốt tóc ra đằng sau đáp:
    - Anh là ai ấy à? Em nhìn kĩ lại xem, đã nhớ ra chưa?
    Tần Cẩm nhìn lại gã một lần nữa; trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ- gã thật lố bịch. Công bằng mà nói, nếu tách riêng từng phần trên khuôn mặt thì gã cũng khá đẹp trai, nhưng khi ghép các bộ phận này với nhau thì thật là khó coi. Quần áo của gã xem ra rất đẹp nhưng khi khoác lên người thì trông chẳng khác gì mớ giẻ lau.
    Vóc dáng to cao, nhưng Tần Cẩm cho rằng "ngu si tứ chi phát triển".
    Tại sao mình lại có ác cảm với gã? Loại đàn ông khiến cho cô ghét không nhiều lắm. Đột nhiên, cô nhớ ra:
    - Kha Lương, có đúng không?
    Kha Lương hớn hở; gã cười thật đáng ghét:
    - Đúng vậy, đúng vậy! Anh chính là người trước kia hay cướp cặp sách của em, bỏ sâu róm vào hộp bút của em, lại còn hay lấy hiêm đốt tóc em, hay mách cô em ăn quà vặt trong lớp, có lần khi đang thi, anh xì hơi rồi còn đổ điêu cho em nữa chứ...
    Tần Cẩm chỉ muốn lấy chiếc chổi lông mèo nện vào mặt gã. Hồi tiểu học, hai người ngồi chung bàn, tưởng đã lâu như vậy thì gã sẽ quên đi chuyện cô hay bị gã bắt nạt, không ngờ gãlaji nhớ chi li đến vậy; thật đáng ghét quá!
    Dù gì thì cũng là bạn học cũ, gã lại chủ động chào cô trước, nên cô cũng lịch sự gật đầu chào.
    Tần Cẩm đành phải nén giận.
    Không ngờ gã không biết điều, lại còn buông ra một câu:
    - Tẩn Cẩm ơi, em đang nhặt rác đấy à?
    Trời ạ, không hiểu gã có vấn đề về mắt không? Chiếc váy dài cô đang mặc, tuy có màu đen hơi lạ một chút nhưng là loại hàng hiệu, không hiểu sao gã có thể nhìn thành đồ đồng phục nhặt rác được? Rất nhiều người khen cô mặc chiếc váy này kiêu sa mà. Đôi sandal cô đang đi cũng là đồ hiệu, trị giá 1.800 tệ. Còn chiếc ***g mèo, trông có vẻ lập dị nhưng cũng là đồ đắt tiền, thế mà lại nghĩ đến cái sọt rác mới lạ chứ. Đúng là mù tịt về nghệ thuật. Ấy, lại còn mùi nước hoa tao nhã cô đang sức trên người nữa. Có nói với gã là hàng hiệu thì cũng vô ích; chắc lại đánh đồng với loại nước hoa rẻ tiền thôi.
    Lẽ nào việc cô đi tim mèo bị hắn tưởng nhầm là nhặt rác?
    Chết thật, đột nhiên cô nhớ ra khi sang nhà Đường Thi Thi, cô chưa kịp trang điểm. Có lẽ lúc này trông cô xấu lắm. Kiểu tóc xù mì của cô chắc cũng không vừa mắt cái gã trình độ ''lùn'' này, cho nên hắn mới hiểu nhầm như vậy. Không được, chả nhẽ bao nhiêu năm mới gặp lại để gã nghĩ mình là bà nhặt rác sao?
    Cô đứng thẳng người nói với gã đàn ông ngốc nghếch kia:
    - Em đang tìm mèo đấy mà, tối qua nó mới bỏ đi.
    - Tìm mèo? Ha ha... Em vẫn thích mèo thế cơ à? Em có còn nhớ hồi lớp Ba, em mang đến lớp con mèo ốm không? Nó thích chạy sang cặp sách của anh rồi em cứ meo meo gọi nó, lại còn cố gắng gọi thật nhỏ, chính vì vậy anh mới đặt cho em biệt hiệu Tần mèo con. - Kha Lương không biết rằng mình sắp lâm nguy đến nơi, cứ bô bô nói tiếp; những cái răng trắng muốt như đang muốn nói cũng Tần Cẩm:" Hãy đánh rụng tôi xuống đất đi!"
    "Tần mèo con"- cái biệt hiệu này làm cô khốn khổ suốt cả thởi niên thiếu. Cứ nghe thấy cái tên này là các bạn học lại hỏi: " Ai vậy? Sao lại gọi là mèo con?"; và lập tức sẽ có kẻ lắm chuyện trả lời :" Đó là công chúa thái bình, ngực phẳng lì như tấm gương. Cái tên mèo con thật hợp với nó."
    Một cái tên làm cô đau khổ biết bao! Mà gã đàn ông thôi tha kia lại chính là tác giả của nó. Trong đầu cô lởn vởn ý nghĩ " Đánh gã trước rồi giết hay giết rồi mới đánh đây?" Nghĩ mãi mà cô vẫn chưa có quyết định xong.
    Đúng lsuc này, Kha Lương lại nói tiếp:
    - Sau này, em học ở trường đại học nổi tiếng phải không? Có thể nói em là người thành đạt trong số bạn học của chúng ta. Cái trường tiểu học tồi tàn cuối cùng cũng đã đào tạo ra một nhân tài. Nhưng cô bạn học của tôi ơi, hình như em khinh thường bọn anh hay sao mà chưa lần nào em đi họp lớp cả?Tần Cẩm nhớ lại thời tiểu học của mình. Lúc đầu cô được học trong một ngôi trường vừa to vừa đẹp như một vườn hoa, nhưng do năm đó bố cô bị tai nạn ô tô, mẹ lại bỏ rơi cô để đi Anh nên cô phải sống cùng bà ngoại và phải đi học ở ngôi trường tiểu học rách nát ấy. Chính vì vậy cô không muốn thăm lại nơi đây; nó khiến cô nhớ lại quãng thời gian vui vẻ trước kia của mình.
    Dường như mỗi khí cô gặp ác mộng thì lại xuất hiện chiếc cổng lớn của trường tiểu học đó; nó đồng nghĩa với sự cô đơn, bơ vơ không nơi nương tựa của cô. Chỉ nghĩ đến đây, Tần Cẩm cảm thấy nhẹ cả người; may mà những ngày tháng vất vả đã qua rồi, hiện giờ cô sống rất thoải mái, dễ chịu.
    - Dạo này anh làm gì?- Cô khách sáo hỏi xỏ. Không ngờ Kha Lương rút danh thiếp ra đưa cho cô, lại còn kiêu rngaoj nói:
    - Anh kế thừa tổ nghiệp,làm pháp sư, biệt danh của anh là Thiên đạo Đại sư; chuyên xem phong thủy, trừ ma, xem tướng, bói bát tự.
    Tần Cẩm ngẩng cao đầu, ngạc nhiên nhìn anh ta. Vô cũng đắc ý, anh ta nói với cô:
    - Tổ tiên anh rất nổi tiếng về nghề này. Gia tộc anh được biết tiếng với những pháp sư nổi đình đám, thiêng lắm cơ. Mà em có biết ông Kha Đạo không?
    - Em chỉ biết một ông Kha Nam rất nổi tiếng, ngoài ra không biết thêm một người họ Kha nổi danh nào khác nữa.- Cô châm chọc đáp lại.
    - Kha Nam? Sao anh lại chưa nghe cái tên này bao giờ nhỉ? Chắc ông này cũng chằng có tiếng tăm gì mấy. Ông nội Kha Đạo của anh là pháp sư có tiếng khắp vùng này. Ông là chuyên gia bắt ma đấy. Lúc nhỏ, anh còn thấy ông bắt ma, trông oách lắm, giống hệt hình tượng Lưu Đức Hoa trên phim ấy.
    Tần Cẩm ngậm ngùi nghĩ thầm:" Giời ạ! Gã này chắc chưa xem tranh biếm họa bao giờ, thật hết thuốc chữa!"
    - Dạo này anh bắt được nhiều ma lắm phải không? - Tần Cẩm hết kiên nhẫn hỏi.
    - Đương nhiên rồi. Chỉ cần anh ra tay thì ma nào cũng bị trừ, nếu em có nhu cầu, anh bắt miễn phí cho. Anh nói thật đấy, miễn phí.
    Tần Cẩm đã bước đi nhưng cái gã Kha Lương vẫn tru tréo tại chỗ:
    - Nhớ danh thiếp của anh nhé- Thiên Đại Đạo sư, miễn phí.
    Tần Cẩm về đến nhà, chỉ chực òa khóc. Lúc đi cô mang theo Hắc Bảo vậy mà lại để nó chạy mất, đi tìm người cắt may thì bị người ta từ chối, đi tìm mèo lại gặp phải gã dở người. Chưa kể gã chính là kẻ thù đặt biệt hiệu cho cô mà lúc nào cô cũng nghĩ tới. Thật không thể chấp nhận được khi cô ăn mặc trang điểm thế này mà bị hắn coi là bà nhặt rác.
    Uể oải ăn cơm xong, cô uống một chút rượu vang. Tấm rửa xong xuôi, cô đứng trước cửa sổ gọi "meo, meo" tìm Hắc Bảo. Bao nhiêu năm sống độc thân, tưởng đã quen lắm rồi nào ngờ cô lại gắn bó với một con mèo; những tưởng người ta chỉ có thể gắn bó với một con người thôi, nhưng thực tế là với động vật cũng có sự gắn bó như vậy. Mọi vật đều tuân theo quy luật "lâu ngày thì sinh tình".
    Lúc đi ngủ, cô không đóng cửa, hy vọng Hắc Bảo về có thể chui vào. Đêm hôm đó, Tần CẨm ngủ trong bầu khồn khí nặng nề. Cô thấy cuộc sống của mình có nhiều thay đổi quá. Tuy không biết tại sao nhưng cô nhận thấy có gì đó xáo trộn; còn tại sao lại xáo trộn thì cô không giải thích nổi.

  6. #25
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    Admin vao giai quyet giup em di de em con biet

  7. #26
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    meohoang ọ vao cko em y kien phat voi huhuh

  8. #27
    Member Đứt Phanh's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    32
    Like
    18
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    Mày Ngu Thì Tự Chịu Thôi.Kêu Ca Gì Ở Đây .Ngu quá mới bị lừa

  9. #28
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    nam moi tao mung tuoi cko cai' the? ve mua sua~ cko ca ho nka` may uong' re rack vkl pai di lua nhu the nhi? con may k bi tat. thi cug bi giat. ma` chet.
    Trích Được post bởi Đứt Phanh Xem bài viết
    Mày Ngu Thì Tự Chịu Thôi.Kêu Ca Gì Ở Đây .Ngu quá mới bị lừa

  10. #29
    Senior Member
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    131
    Like
    0
    Được Like 2 lần trong 2 bài
    đây là có người lập níck giống hệt tôi để đi lừa chứ từ sáng đến giờ tôi ko post bán acc không post 1 cái gì = níck llvllrch0j của tôi cả ae thông cảm nhé nếu ấy thỳ níck yahoo dungcoloisack97 mới là chủ acc của tôi adm kiểm tra cái níck lừa đảo kia và khoá IP lại

  11. #30
    Banned
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    249
    Like
    2
    Được Like 7 lần trong 7 bài
    ko he ro rang toi nhyn ten nv roi vao bang xep hang xem dung khop 100% luon nke moi lai no dua mih xem kiem rong 2% + 9 chu hnay nv gia mao mih ra xem no k he co vu khi vs w2 gj ka?
    Trích Được post bởi bin.cute Xem bài viết
    đây là có người lập níck giống hệt tôi để đi lừa chứ từ sáng đến giờ tôi ko post bán acc không post 1 cái gì = níck llvllrch0j của tôi cả ae thông cảm nhé nếu ấy thỳ níck yahoo dungcoloisack97 mới là chủ acc của tôi adm kiểm tra cái níck lừa đảo kia và khoá IP lại

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của bạn
  •