“Trong một vương quốc mà chỉ toàn phụ nữ, tôi thề các trung tâm thẩm mỹ sẽ chết đói, các hãng mỹ phẩm sẽ phá sản và các loại kem làm trắng da sẽ vứt đầy đường”.
Hai thứ đáng nể trên đời
Người xưa tuyên bố có hai thứ trên đời đáng nể, đó là anh hùng và giai nhân.
Anh hùng thì ai cũng biết thường được đề cao, ví dụ như làm tướng. Trong chiến tranh, và cả trong thời bình, tướng hô một tiếng là có cả ngàn quân sĩ vội vã nghe theo.
Còn giai nhân chả việc gì phải hô. Giai nhân chỉ cần liếc mắt, chỉ cần thỏ thẻ, hoặc cùng lắm, chỉ cần khóc thì ngàn người chưa biết, chứ dăm bảy chục mạng cuống cuồng là chuyện có thể diễn ra.
Các cụ tuyên bố “cái nết đánh chết cái đẹp”. Chả ai dám nghi ngờ. Nhưng tôi tin đấy là những trận đánh lớn, những cuộc chiến tranh lâu dài. Chứ còn trong các giao chiến nhỏ - nhưng khốc liệt - cái đẹp thường thắng.
Có nhiều lý do để thắng. Nhưng lý do kỳ lạ nhất là đàn ông thường tình nguyện thua mà chả cần giao chiến gì cả. Đã vậy, thua mà còn vênh vang, còn vinh dự mới đau lòng.
Ví dụ như nếu ta là đàn ông, ta đang chạy xe bon bon trên đường, vừa chạy vừa hát trong buổi sáng mùa xuân, nếu có gã trai nào đâm vào ta thì nhất định sẽ có cãi nhau, có ăn thua ai phải ai trái. Nhưng nếu một cô hoa hậu đụng vào, thì ta sẽ ba chân bốn cẳng (hoặc nhiều hơn bốn cẳng) đỡ nàng dậy, phủi bụi cho nàng, đòi đưa nàng về và đòi xin số điện thoại, dù nàng có trái lè lè.
Tại sao con gái phải lao đầu vào các trung tâm giải phẫu, bơm hết cái nọ tới cái kia, vá hết thứ này tới thứ khác, nếu không phải để tăng quyền lực với đàn ông?
Việc đàn bà đẹp có quyền, thậm chí lạm dụng quyền đó đến mức tàn khóc chả phải tin đồn, chả phải suy diễn mà sử sách còn ghi. Bao Tự nè, Từ Hy Thái hậu nè, Cleopatra nè… ngay cả đại tướng như Lã Bố cũng bị Điêu Thuyền sai khiến như sai Osin đấy thôi.
Một cô gái xấu gặp tai nạn rõ ràng đáng thương. Nhưng một cô gái đẹp gặp trắc trở sẽ có quyền đáng thương gấp bội...
Sưu tầm từ YH( còn tiếp )