Loài hoa này mang tên em!
Đó là câu đầu tiên anh dành cho em kể từ khi em đặt chân đến thành phố này, lần đầu hai đứa cùng đi dưới mưa và cũng lần đầu em thấy Đà Lạt không buồn như mình tưởng.
Cái se lạnh sao mà thích thế. Được đi bên anh, cùng anh ngắm phố phường, được anh kể cho nghe sự tích các loài hoa. Đà Lạt là thiên đường của các loài hoa, từ dáng vẻ sang trọng kiêu sa đến bình dị, từ trong nhà vườn hiện đại với yêu cầu chăm sóc nghiêm nghặt đến hoa dại mọc khắp đường, nhưng không hiểu sao em chỉ yêu cẩm tú cầu, không đẹp kiêu sa nhưng trông thật ngộ nghĩnh. Em cũng thích luôn cái tên của nó, giống tên em một phần, phần nữa vì cái tên ấy bắt anh giải thích nhiều lần em mới nhớ.
Thành phố này cho em niềm vui, cho em được yêu anh. Tình yêu trong sáng thánh thiện với bao rung cảm đầu đời. Từ con phố nhỏ đến căn phòng trọ chật hẹp đều gợi cho em bao kỷ niệm. Chính căn phòng này em đã khóc khi lần đầu xa gia đình, em đã run run hạnh phúc khi đón nhận nụ hôn đầu đời và em đã ngã vào vòng tay anh đến khi cả hai gần như tan chảy trong hơi thở gấp, khi bắt đầu chạm vào ranh giới mong manh nhất chúng ta đã kịp định thần lại những gì đang diễn ra, em bật khóc còn anh cúi đầu suy nghĩ. Em không trách gì anh, lúc đó tình yêu là tất cả, yêu và được yêu, đơn giản chỉ có thế. Nhưng anh vẫn thấy mình có lỗi để rồi sau đó ra đi không lời từ biệt, em dò hỏi khắp nơi, em chờ đợi ngày anh tốt nghiệp với những bó hoa tươi thắm nhưng vẫn không gặp, bạn bè bảo anh đã đi đến nhận công tác ở một tỉnh cực Nam Tổ quốc.
Em tạm biệt thành phố hoa cũng vào một buổi chiều mưa rơi tầm tã, vòng xuyến nơi có nhiều hoa cẩm tú cầu trở nên ủ dột dưới màn mưa xối xả. Cuộc sống cứ thế trôi đi như dòng chảy không ngừng. Nỗi nhớ anh cũng vơi dần theo năm tháng, với bao khốn khó mưu sinh. Rồi em cũng phải lấy chồng, anh ấy là người tốt và rất thương em. Mẹ chồng cũng vậy có điều hơi phong kiến. Nhìn mẹ mân mê chiếc khăn trắng thêu hoa của đêm tân hôn em khẽ rùng mình. Em cứ sống như thế trong tình yêu thương của chồng, tội nghiệp anh ấy không hề biết hằng đêm em vẫn thầm gọi tên anh, em ngoại tình trong tư tưởng. Cũng dằn vặt dữ dội không kém. Nhiều lúc em đón nhận tình yêu của chồng một cách khiên cưỡng, thờ ơ, đó là lúc em thấy sợ chính bản thân mình.
Với chồng, em luôn chia sẻ từ công việc đến tâm tư tình cảm một cách chân thành. Duy chỉ có mối tình đầu là em vẫn giữ riêng cho mình, vì đơn giản, em chưa làm gì có lỗi. Có những việc không phải bao giờ nói ra cũng hay, thậm chí sẽ gây tổn thương cho người khác. Em đến với chồng bằng tình yêu và cả sự trong trắng của người con gái, chừng mực, yên phận để không làm gì có lỗi. Duy chỉ có những kỷ niệm về anh em sẽ vẫn giữ cho riêng mình, như những bông hoa cẩm tú cầu tươi tắn đón bình minh, nhưng dưới mỗi cánh hoa luôn đọng lại giọt sương đêm trong vắt.
(Sưu tầm)