Chiều nay, chiều nay... Ôi chiều nay! Vì sao chẳng rõ mà cơn mưa chợt ghé thăm. Mưa nhạt nhòa rơi trên đất mẹ, mưa mịt mù phủ kín trời xa, mưa giăng giăng khắp lối đi về. Và hình như mưa kia cũng biết ở nơi đây còn sót lại một mảnh hồn buồn mà hạt mưa cứ vô tình rơi, rơi mãi, rơi đến tận cùng trong vũ trụ bao la...
Đà Nẵng đã mưa chưa? Hà Nội mưa rồi đấy! Nhìn mưa này lại nhớ mưa xưa, nhớ sao quên những tình cảm nồng hậu của con người ĐN và càng không thể quên những ngày ở Đà Nẵng nhìn mưa. Mưa Đà Nẵng thật buồn! Mặc dù đã nghe về mưa miền trung buồn nhưng không nghĩ rằng nó lại buồn đến vậy - Mưa tối tăm mặt mũi, mưa mất lối mất đường, mưa tầm tã liên miên trận này chưa qua trận khác lại tới. Mưa luôn tạo cho con người ta cảm giác não nề, dễ làm nản lòng cho những ai mới lần đầu đặt chân lên ĐN. Có lẽ cũng bởi cái quy luật khắc nghiệt "Nắng gắt thì gánh mưa nhiều" mà người ĐN luôn phải chịu thiệt thòi hơn những nơi khác. Các bạn cũng đừng vì thế mà nản lòng, cố lên các bạn nhé, hãy chứng tỏ mình là những người con của vùng đất kiên cường.
Mưa giong buồn sợi xuống lơi lơi,
Lạnh của không gian thấm xuống người.
Rơi rớt về đây muôn hướng gió;
Lòng sầu vạn dặm gió mưa phơi.
Hiu hắt đày tôi giữa xứ hờ.
Ý buồn tự kể mộng bâng quơ
Tương tư thấp thoáng sau khe cửa,
Tuy chẳng mong ai cũng đợi chờ.
Tôi luồn tay nhỏ hứng không gian,
Với gió xa xôi lạnh lẽo ngàn.
Tôi để cho hòn theo với lá,
Xiêu xiêu cúi nhẹ trút buồn tràn.
Buồn hão nhưng lòng biết nguôi.
Buồn mưa không định, chỉ ngùi ngùi,
Lòng êm như chiếc thuyền trên bến
Nghe rét thu về hạ bớt mui...