Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 11 tới 20 của 23
  1. #1
    Senior Member meocodon9x's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    2,006
    Like
    56
    Được Like 47 lần trong 28 bài

    Giải trí tý nào :D Tây Du Kí thời hiện đại.......=))

    Hồi 1: Tôn Ngộ Không.

    Lại nói Đường Tam Tạng phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát và Đường Thái Tông đến Thiên Trúc thỉnh bộ Đại Thừa Phật Pháp Tam Tạng chân kinh về Đại Đường phổ độ chúng sinh.
    Từ ngày ra đi đến nay đã được một tháng, hiện trước mặt ông chính là Ngũ Hanh Sơn, một địa điểm du lịch nổi tiếng.
    Nhìn ngọn núi cao sừng sững, Đường Tam Tạng chặc lưỡi:
    - Hic, giá mà trước đừng tiết kiệm học luôn khóa leo núi có phải tốt hơn không?
    Chợt ông nghe tiếng huyên náo bên trái, Đường Tam Tạng vội vàng xách dép chạy sang bên cạnh nghe ngóng.
    Đập vào mắt ông là một tấm biển lớn:
    - Triển lãm khỉ bị núi đè mấy trăm năm không chết.
    - Giá vé người lớn: 20 lượng.
    - Trẻ em từ 12 đến 18 tuổi: tính 75 %
    - Dưới 12 tuổi: Tính 50 %
    - Mua mười vé tặng một vé
    Ký tên: Thổ Địa.
    Phía bên trong, một ông già ngồi rung đùi vuốt râu, Đường Tam Tạng lại gần hỏi:
    - Tôi là người tu hành, có thể free một lần không?
    - Không được, thế thì chúng tôi ăn cám à, ông tham thế?
    Đường Tam Tạng toan bỏ đi thì nghe tiếng la choi chói ở đằng sau:
    - Ông có phải Đường Tam Tạng, hòa thượng từ Đại Đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh không?
    - Chính là bần tăng.
    - Thật không đấy? Thời buổi hàng giả nhiều thế này, ông có gì chứng minh không?
    Đường Tam Tạng tự ái nói:
    - Có giấy chứng nhận do đích thân hoàng thượng ký đây.
    Dứt lời, tờ giấy bay vụt khỏi tay ông, Đường Tam Tạng kêu oai oái:
    - Cướp giật, cướp giật, bà con ơi, cướp giật.
    Thổ địa vỗ vai:
    - Ông anh yên chí đi.
    - Tôi đầu trọc làm gì có chí mà yên.
    - Thì yên tâm đi, con khỉ đấy nó giở trò giật đồ của khách là chuyện thường ấy mà, tí nữa nó trả ngay.
    - Khỉ gì mà láo như con cáo, hừ, tại sao lại bị đè ở đây?
    - Nó vốn là Tề Thiên Đại Thánh trên trời, phạm tội đại náo thiên cung nên bị Phật Tổ Như Lai phạt nhốt dưới Ngũ Hành Sơn đã năm trăm năm này.
    - Trời ơi, năm trăm năm nay rồi? - Đường Tam Tạng kêu lên - chết rồi, thế thì nó bẩn khiếp, nếu để nó cầm thì còn gì là công văn của ta nữa.
    Nói rồi Đường Tam Tạng chạy vụt vào bên trong.
    Thổ Địa chạy theo la oai oái:
    - Ngươi còn chưa mua vé, đứng lại, định xù hả?
    Đường Tam Tạng vào bên trong quả nhiên thấy một con khỉ mình đầy lông lá đang bị đè dưới chân núi.
    Vừa thấy Đường Tam Tạng, nó kêu lên:
    - Sư phụ, mau cứu đệ tử.
    - Ê đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé, ai sư đồ gì với ngươi.
    - Con là Tôn Ngộ Không, năm trăm năm trước Phật Tổ Như Lai đã nói năm trăm năm sau sẽ có một vị hòa thượng từ đông thổ đại đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh đi qua đây, nếu con chịu làm đồ đệ của người thì sẽ giải thoát con khỏi Ngũ Hanh Sơn, cái này ghi rõ trong hợp đồng rồi, sư phụ không xù được đâu.
    - Thì ra là thế? Nhưng ta làm sao cứu mi?
    - Phật Tổ Như Lai đặt password phá núi là bài niệm kinh của Kim Thiền Tử, sư phụ là hậu thân của Kim Thiền Tử, chỉ cần sư phụ đọc một bài kinh thì con sẽ được giải thoát.
    - Đọc xong nhớ trả tiền công cho ta nhé. - Đường Tam Tạng làu bàu rồi ngồi xuống tụng kinh.
    Quả nhiên một lúc sau, ngọn núi rung rinh rồi nổ tan tành.
    Thổ địa chạy vào thấy Tôn Ngộ Không được giải thoát thì giậm chân kêu lên:
    - Thôi thế là toi rồi, ngươi đạp đổ nồi cơm của ta rồi.
    Tôn Ngộ Không tức giận bay vọt tới gõ liên hồi lên đầu Thổ Địa:
    - Dám lấy ta làm vật trưng bày hả?
    Đường Tam Tạng thấy Tôn Ngộ Không thoát được bèn nói:
    - Ê thế còn vụ ta giải thoát cho mi thì sao?
    Tôn Ngộ Không quỳ xuống nói:
    - Yên tâm đi, tôi không xù đâu mà sợ, Sư phụ, đệ tử nguyện đi theo người đến Tây Thiên Thỉnh kinh.
    - Thật chứ? - Đường Tam Tạng không giấu nổi vẻ thất vọng khi không được trả lương. - free thù lao chứ?
    - Ok, điều này Phật Tổ nói rõ rồi, thù lao free luôn/
    - Thế thì được, chúng ta lên đường.
    Nào ngờ lúc quay lại đã chẳng thấy con ngựa của Đường Tam Tạng đâu.
    Đường Tam Tạng túm cổ Thổ Địa kêu lên:
    - Con ngựa của ta đâu? Mau trả lại đây.
    - Ông có mua vé thăm quan đâu, lại còn không mua vé trông ngựa, không đóng phí mà đòi tôi có trách nhiệm phải đền ông chứ?
    Tôn Ngộ Không cười khẩy:
    - Thôi bỏ đi, sư phụ để cho con.
    Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra một con Dylan mới cáu:
    - Sư phụ chơi con này được chứ?
    - Ta không có bằng lái xe.
    Tôn Ngộ Không nghe vậy lại biến ra một con Mercedes:
    - Con này thì sao? Rất hợp với dáng thầy:
    - Đã nói không có bằng lái xe mà lị.
    Tôn Ngộ Không bĩu môi:
    - Sư phụ nhà quê khủng khiếp.
    Nói rồi Ngộ Không vọt lên trên cao, chợt thấy một con rồng đang bay lượn thì vội vàng bay tới túm lấy râu nó giáng cho mấy đấm:
    - Có phải mi ăn cắp ngựa của chúng ta không?
    Con rồng kêu lên oai oái:
    - Đại ca tha cho em, tha cho em, em chỉ vì đói quá thôi.
    - Thế mi là ai?
    - Em vốn là thái tử của Long Vương, cãi nhau với phụ vương nên quyết định bỏ nhà đi Thiên Trúc chơi, nào ngờ giữa đường đánh bạc hết tiền, đói quá làm liều, đành phải chén con ngựa của đại ca thôi.
    - Hóa ra là bỏ nhà đi bụi đời. - Tôn Ngộ Không cười khẩy - mi ăn ngựa sống mà không sợ H5N1 à?
    Con rồng cười phá lên;
    - Đại ca vừa ở trên Sao Hỏa xuống hay sao mà không biết H5N1 là virus cúm gà chỉ ăn gà mới nhiễm thôi.
    Tôn Ngộ Không quê độ gắt:
    - Tao biết thừa, chỉ thử mày đấy thôi. Giờ ngựa tao mày chén hết rồi, tính bồi thường thế nào?
    - Tiền em hết rồi, đại ca xem có đồ gì cứ lột tạm.
    - Thôi khỏi, chú mày vừa đánh bạc cháy túi còn qué gì nữa cho tao lột chứ, hay mày biến thành ngựa cho thầy tao cưỡi nhớ.
    - Ngựa đực hay ngựa cái hả đại ca?
    - Thế mày là đàn ông hay đàn bà? - Tôn Ngộ Không quát tướng lên rôi giơ gậy toan bổ xuống.
    Tiểu Bạch Long thấy vậy hoảng hồn vội hóa thành con ngựa trắng nói:
    - Em đùa thôi mà đại ca, cẩn thận nóng quá đứt mạch máu não đấy.
    .................

    Còn típ còn típ 10 hồi lận..Ủng hộ em post típ nà

  2. 3 thành viên Like meocodon9x cho bài viết này:

    Eric (30-05-2011), New.Star (30-05-2011), NhoxConPro (30-05-2011)

  3. #11
    Senior Member kikikiqwe's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    147
    Like
    1
    Được Like 1 lần trong 1 bài
    lai j nua day

  4. #12
    Senior Member bulu2210's Avatar
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    120
    Like
    0
    Được Like 0 lần trong 0 bài
    hoa cả mắt

  5. #13
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    935
    Like
    2
    Được Like 101 lần trong 80 bài
    Đau hết cả bụng

  6. #14
    Senior Member meocodon9x's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    2,006
    Like
    56
    Được Like 47 lần trong 28 bài
    hay ko thank nhiệt tình để còn up tiếp nào

  7. #15
    Senior Member
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    935
    Like
    2
    Được Like 101 lần trong 80 bài
    Trích Được post bởi meocodon9x Xem bài viết
    hay ko thank nhiệt tình để còn up tiếp nào
    Còn chuyện gì hay hơn không mèo

  8. #16
    Senior Member meocodon9x's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    2,006
    Like
    56
    Được Like 47 lần trong 28 bài
    </span>Hồi 6: Hỏa Diệm Sơn.</span>

    Lại nói 4 thầy trò cùng nhau đi thỉnh tây kinh, đột nhiên đến một ngày, thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức không sao tả nổi.
    Trư Bát Giới nói:
    - Đại sư huynh ơi, cứ thế này có khi đệ thành heo quay mất, hay đi đâu mua cái máy điều hòa đi.
    - Ngu vừa thôi chứ - Tôn Ngộ Không gõ vào đầu Bát Giới - chả lẽ cho mày vác máy lạnh bên người à?
    - Thì ít ra cũng phải có cái quạt gió chứ. - Sa Tăng kêu.
    - Đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo - Đường Tam Tạng gắt - uổng công sư phụ dậy lâu nay, cướp đâu ra điện mà cắm?
    - Sao không móc trộm lưới điện hả sư phụ? - Trư Bát Giới hỏi.
    - Nếu sở điện lực hỏi thì mi chịu trách nhiệm nhé, ta lập tức câu trộm cho - Tôn Ngộ Không cười.
    - Thôi.
    Một lúc sau, càng đi vào càng nóng, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng khò khà khò khẹt vừa đi vừa gãi đầu gãi tai.
    Đường Tam Tạng nói:
    - Ngộ Không, lại bị chí cắn hả? Thầy đã nói rồi, phải chịu khó tắm rửa vào, hoặc phải đi viện chăm sóc lông ấy, ở bẩn như trò thì chí rận đầy mình, còn bám sang cả người sư phụ nữa.
    - Con cũng nghe lời thầy thử tắm rồi nhưng một tháng sau lại ngứa ngáy như thường. Mà thầy làm quái gì có lông mà sợ chí rận hả thầy.
    - Bó tay rồi. - Đường Tam Tạng a di đà phật nói - cũng phải thôi, trò mà chăm tắm thì ta chết tiền mua dầu gội đầu cho trò, thôi kệ xác trò, một năm tắm một lần cũng chẳng sao.
    Quá bực mình, Tôn Ngộ Không đập gậy gọi Thổ Địa:
    - Lão đâu rồi, ra đây cho ta.
    Thổ Địa chồi lên vái chào, Tôn Ngộ Không nói:
    - Khỏi đa lễ, thời gian là vàng là bạc, mau nói xem, tại sao nơi đây lại nóng như lò than thế?
    - Cái này là do ngài chứ không phải do lão.
    - Cái gì? - Tôn Ngộ Không sừng sộ - có tin ta kiện lão ra tận tòa án quốc tế không? ta bị nhốt năm trăm năm nay, lấy đâu ra thời gian đi quậy chứ?
    - Ngài không nhớ sao? Năm xưa lúc ngài nhẩy trong vũ trường của Thái THượng lão quân, ngài lắc dữ quá làm đổ cả lò luyện đan, hic thật không ngờ lò luyện đan lại rơi thẳng xuống dưới này, tạo thành ngọn hỏa diêm sơn.
    - Thì ra là thế - Tôn Ngộ Không gật gù - ta nhớ rồi, hôm đó Thái Thượng Lão Quân khai trương vũ trường, làm sao ta có thể vắng mặt được. Nhớ lại lúc đó ta uống nhầm mấy viên thuốc lắc dỏm nên lắc dữ quá, vô tình xô đổ lò luyện đan của lão quân, hic nghĩ lại đến giờ này ở một số chỗ, lông của ta vẫn chưa mọc được.
    - Chỗ nào thế? - THổ Địa hỏi.
    - Hóng hớt, chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy lúc nhẩy đầm ý.
    Trư Bát Giới từ nãy giờ nghe lỏm làu bàu:
    - Đấy các cụ dạy cấm có sai, ăn hại cũng không bằng phá hoại mà lị, cũng tại sư huynh nên chúng ta mới khổ thế này.
    - Gớm, khổ thì ta dẹp, thổ địa có cách nào dập lửa không?
    - Cứ đến chỗ Bà La Sát mà thuê Quạt Ba Tiêu nhưng nói trước mụ lấy giá cắt cổ đấy.
    - Xời ơi, trước giờ đại thánh ta có bao giờ trả tiền đâu, letsgo!
    Dứt lời Tôn Ngộ Không đằng vân một mạch đến La Sát Động.
    Gã đập cửa gọi ầm ĩ:
    - Bà chị ơi, bà chị gì xinh xinh ơi.
    Bà La Sát chạy ra:
    - Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Có cho người ta ngủ không thì bảo?
    - Em muốn mượn quạt ba tiêu của bà chị - Tôn Ngộ Không nói.
    - Xời ơi, quạt của ta có phải của chùa đâu mà cho mi mượn? biết thủ tục đầu tiên rồi chứ?
    - Thủ tục đầu tiên là thủ tục gì?
    - Mày vừa ở trên xuống đấy à? Tiền đâu là đầu tiên hiểu chưa con?
    - A hiểu rồi.Có điều đệ vừa đánh bạc cháy túi rồi.
    - Thế bao giờ chữa cháy được thì lấy.
    - Đại tỉ nể tình em tí.
    - Mỡ đấy mà húp nhớ.
    Nói rồi cánh cửa đóng sầm lại.
    Tôn Ngộ Không lầm bầm: MỤ keo kiệt, đã thế đừng trách Tôn Ngộ Không ta ác.
    Nói rồi ngài biến thành một con ruồi bay vào trong.
    Gặp đúng lúc bà la sát đang nằm trên ghế gáy pho pho.
    Tôn Ngộ Không lặng lẽ bay tới, đậu sát vành tại.
    Vừa chạm vào màng nhĩ, ngài hét lớn:
    - Bà chị mà không cho mượn quạt thì cho em mượn lỗ tai trình diễn show âm nhạc nhé, đảm bảo nghe xong bà chị cho em mượn ngay.
    Bà la sát giật mình bật dậy, đập lia lịa vào đầu nhưng hỗi ôi, vẫn nghe giọng con khỉ đột nói:
    - Bài đầu tiên là Một Đời Người một giấc mộng, sợ bà chị nghe không rõ nên em vặn volum hết cỡ.
    Rầm rầm, chát chát, huỳnh huỵch.
    Bà la sát ôm đầu kêu la thảm thiết.
    - Bài thứ hai là Cao Cao Tại Thượng.
    Xình chát xình, bùm bùm.
    - Và tiếp theo là một rockshow đặc biệt.
    - THôi đủ rồi, - bà la sát thở phì phò - đủ rồi, ta phê lắm rồi.
    - Cho mượn quạt chưa?
    - OK, mượn gì cũng được.

    * * *

    Tôn Ngộ Không đang ung dung xách quạt ba tiêu về chợt thấy Trư Bát Giới hớn ha hớn hở chạy đến đón.
    - Sư huynh, anh về rồi à?
    - Ừ. Sao chú mày lại ở đây?
    - Sư phụ nóng ruột nên bảo đệ đến, nhưng đệ biết thừa sư huynh tài ba hơn người, cần quái gì đến đệ.
    - Dĩ nhiên, - Tôn Ngộ Không cười hi hí - sư huynh mày đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám.
    - Quạt ba tiêu đâu?
    - Đây thôi, Tôn Ngộ Không rút trong người ra.
    - Thật không đấy? Dạo này hàng giả nhiều lắm.
    - Yên tâm đi, có cả tem bảo hành ở trên đấy thì sai thế quái nào được.
    Trư Bát Giới nhìn ngó hồi lâu rồi nói:
    - Ừ tem thật, có điều quá hạn sử dụng rồi, thôi huynh lấy nhằm quạt giả rồi.
    Tôn Ngộ Không chăm chăm nhìn lại rồi giậm chân, ném quạt xuống đất nói:
    - Khốn nạn, mụ này ranh như ma lanh, để tao quay lại cho mụ một bài học.
    - KHỏi cần - Trư Bát Giới nhặt quạt rồi cười rộ lên.
    - Sao?
    - Ngươi ngu như con tu hú.
    - Mày dám nói với sư huynh như thế à? Chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi phải không em?
    Trư Bát Giới chợt rùng mình, hiện nguyên hình thành Ngưu Ma Vương.
    Tôn Ngộ Không thấy NGưu Ma Vương bèn nhào tới:
    - Đại ca.
    Ngưu Ma Vương hừ hừ lỗ mũi trâu:
    - Thằng khốn nạn, cả vợ tao mày cũng dám lừa.
    - Ai là vợ đại ca?
    - Bà la sát chứ ai? Chết đi con ơi.
    Nói rồi Ngưu Ma Vương dùng cây chĩa ba đâm tới.
    Tôn Ngộ Không nhanh như chớp vung gậy đánh trả, chẳng mấy chốc đã đánh gẫy cả cây chĩa ba của y.
    - Lêu lêu, mua phải hàng dỏm rồi.
    Ngưu Ma Vương tức xì khói ra khỏi tai, y lồng lộn hóa thành một con trâu khổng lồ.
    - Tao sẽ cho mày bẹp dí.
    Tôn Ngộ Không dắt cây thiết bảng vào trong tai rồi phất ra mảnh lụa đỏ, phất mạnh:
    - Cũng may trước có sang Tây Ban Nha học đấu bò tót, nhào vô kiếm ăn.
    - Tao sẽ húc cho mày thủng ruột.
    Hấp.
    - Xí hụt, thế mà cũng gọi là Ngưu Ma Vương.
    Hấp.
    Lại hụt, lại đâm, lại hụt...................
    Ngưu Ma Vương lồng lộn:
    - Ta mà đâm hụt mi phát này ta thề không làm trâu.
    - Phải rồi, mi không làm trâu thì làm heo nái đi.
    Ngưu Ma Vương càng tức hơn, hồng hộc xông tới.
    Tôn Ngộ Không phì phèo châm điếu thuốc lá khinh khỉnh chờ đợi.
    Hấp.
    Ngưu Ma Vương phóng vụt qua mảnh vải đỏ, tiện chân, Tôn Ngộ Không đưa ra ngáng chân y.
    Ngưu Ma Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, rơi thẳng xuống Hỏa Diệm Sơn đang bốc cháy phừng phừng.
    Tôn Ngộ Không với xuống:
    - Thành trâu nướng chưa?
    - Cứu ta với - Ngưu Ma Vương kêu lên.
    - Số điện thoại cứu hỏa bao nhiêu ấy nhỉ? 113 hay 911 thế?
    - Cứu với, mau gọi cho cho bà la sát tới đây.
    - Số của mụ ý bao nhiêu?
    - 090............
    - Xời ơi, điện thoại của đệ hết tiền rồi.
    - Điện thoại ở trong áo khoác ta ấy.
    Tút ... tút ... tút...
    - A Lô, hầu tử hầu tôn đấy hả? Đại vương đây, ở nhà khỏe không?
    - Mi gọi đi đâu đấy? - Ngưu Ma Vương gào lên thất thanh.
    - Hoa Quả Sơn, lâu rồi chưa nói chuyện với hầu tử hầu tôn của đệ.
    - Mi gọi về cho Bà La Sát cơ mà.
    - Điện thoại chùa tội gì không buôn, alô, các con hả? hôm nay buôn thoải mái nhớ, sao thằng Hầu Tam mọc lông trắng à? Còn thằng Hầu Hỉ sinh con trai à? ................
    Sau khi Ngộ Không buôn chán buôn chê, hơn ba tiếng sau, bà la sát mới kịp đến nơi, cứu đức lang quân yêu quý của mình.

  9. 2 thành viên Like meocodon9x cho bài viết này:

    DiYiCi (30-05-2011), NhoxConPro (30-05-2011)

  10. #17
    Senior Member meocodon9x's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    2,006
    Like
    56
    Được Like 47 lần trong 28 bài
    Hé..hé
    Post từ từ nói mới hép dẫn ý

    Hồi 7: Bàn Tơ động.

    Vượt qua trùng trùng hiểm trở, chợt một ngày nọ, đang đi trên đường, một cô gái xinh đẹp ngã vật ra giữa đường đi thều thào:
    - Cứu tôi với.
    Đường Tam Tạng hỏi:
    - Sao thế cô nương?
    - Làm ơn gọi 115 dùm, tôi bị cảm gió.
    - Cảm gió à? - Trư Bát Giới nói - để tôi hô hấp nhân tạo một tí là xong.
    Tôn Ngộ Không gõ đầu hắn:
    - NGu vừa vừa thôi, cảm gió cần gì hô hấp nhân tạo.
    - Thế thì để đệ xoa bóp cho - Sa Tăng nói.
    Tôn Ngộ Không đá một cái mạnh:
    - Định lợi dụng hả? Thảo nào râu ria mọc đầy mặt.
    - Râu huynh còn nhiều hơn râu đệ cơ mà.
    - còn cãi à? Thích ăn liên hòan vả không?
    - Tóm lại các người có cứu tôi không? - cô gái nói.
    - Cứu.
    - thế cứu bằng cách nào?
    - Trong chúng ta chỉ có Tiểu Bạch Long đứng đắn nhất - Đường Tam Tạng nói, - để nó cõng cô gái này vậy.
    - Các người định cõng tôi đi đâu hu hu. Định bán vào vũ trường phải không?
    - Tôi giống ma cô lắm chắc? - Đường Tam Tạng giận nói.
    - Ông không giống, nhưng mặt ông gian lắm, bố ai dám tin.
    - Thế thì thế nào?
    - Đi phía sau tôi ba bước, nếu không tôi báo công an bắt ông vì tội sàm sỡ đấy.
    Đường Tam Tạng cố gắng nhịn nhục đi chậm lại phía sau.
    Trư Bát Giới giành phần kéo Tiểu Bạch Long, cứ ép sát vào người cô gái, Sa Tăng tuy vai gánh hành lý nhưng cũng không chịu kém phần, đi sát rạt mông ngựa, Tôn Ngộ Không lại nhẩy nhót phía trước.
    Chợt Đường Tam Tạng hô một tiếng thất thanh, đột nhiên biến mất.
    - Sư phụ đâu rồi? - Tôn Ngộ Không nói.
    - Mất trên cây quất rồi. - Sa Tăng nói.
    - Làm sao mà mất?
    - Ai mà biết, có khi sư phụ chơi ảo thuật cũng nên. - Trư Bát Giới nhún vai.
    - Bọn mày có óc không đấy? hơi đâu mà đi diễn trò ảo thuật lúc này?
    - ừ nhỉ, nhưng biết đâu đấy, sư phụ hay chơi trò giật gân lắm.
    - Này - Tiểu Bạch Long nói - các huynh ơi, sao tự nhiên nhẹ thế?
    Cả bọn giật mình nhìn lên mới phát hiện cô gái đã mất tích từ lúc nào.
    - Nó đâu rồi? - Tôn Ngộ Không nói.
    - Không biết.? - Sa Tăng nói.
    - Mày biết gì không hả? Cái gì cũng không biết là sao? - Tôn Ngộ Không gắt.
    - Thôi chết rồi, có khi sư phụ bị bọn nó bắt cóc tống tiền rồi, chết rồi sư huynh ơi, mau đi nhà băng rút tiền ra chuộc đi.
    - Mày mơ giữa ban ngày à? bọn mình nghèo rớt mùng tơi, tiền đâu mà rút?
    Sa Tăng nói:
    - Hơn nữa có bắt cóc cũng chả ai chọn đứa khố rách áo ôm như sư phụ mình đâu.
    - Thằng này khá - Tôn Ngộ Không nói - ngu dài lâu thông minh đột xuất. Chắc chắn là yêu tinh rồi, hừ, rất có thể con bé kia là đồng bọn của bọn nó. Giờ cả bọn phân ra làm bốn hướng, nhớ đem theo điện thoại di động, phát hiện tung tích sư phụ thì nháy máy cho anh em, nhớ, nháy máy thôi đấy, đừng gọi, tốn tiền lắm.
    Tôn Ngộ Không bay đi hồi lâu chợt phát hiện một động nhện u ám.
    Bên trong, Đường Tam Tạng đang bị ba cô gái ăn mặc cực kỳ sexy y hệt vũ nữ ở sàn nhẩy Thái Thượng lão quân đang vây quanh:
    - Lấy em đi.
    Đường Tam Tạng run cầm cập:
    - Bần tăng là kẻ xuất gia, làm sao có thể lấy vợ chứ?
    - Xời ơi, muốn có tóc chứ gì? Úm Ba la.
    Bùm, tóc Đường Tam Tạng mọc đầy đầu.
    - Chu choa - đứa thứ hai nói - chàng đẹp trai giống WON BIN quá.
    Đứa thứ ba bu lên, hôn chụt lấy má Đường Tam Tạng nói:
    - Thôi, quyết định thế nhớ, hôm nay cưới luôn.
    Tôn Ngộ Không nghe vậy hoảng vía, vội vàng nháy máy cho ba sư đệ rồi vọt vào:
    - Đứng yên, cảnh sát đây, cho kiểm tra giấy tờ.
    Cả ba nghe tiếng cảnh sát ôm nhau run cầm cập, Đường Tam Tạng mừng rỡ nói:
    -Ngộ Không hả con?
    Tôn Ngộ Không thầm rủa Đường Tam Tạng là đồ đầu đất, quả nhiên, ba con nhền nhện nghe Đường Tam Tạng nói vậy thì đu dây bay vọt ra.
    Tôn Ngộ Không nói:
    - Rốt cuộc bọn mày là nhền nhện hay tarzan? Khôn hồn khai báo danh tính.
    Bọn nhền nhện cười khẩy một tiếng rồi nhào vô tấn công liền.
    Nhưgn hỗi ôi, Tôn Ngộ Không nào phải dễ bắt nạt, chẳng mấy chốc, ngài đã đánh cho một đứa toạc cả áo.
    - Đồ sàm sỡ.
    - A Di đà phật - Tôn Ngộ Không nói rồi đánh tiếp.
    Cả ba con yêu quái hô biến rồi cầm tay nhau, biến thành một con rết khổng lồ.
    Tôn Ngộ Không kinh ngạc vô cùng, liền sau đó bị con rết đốt một cái vào mông đau điếng, lập tức nhẩy ùm xuống sông.
    Trư Bát Giới và Sa Tăng, Tiểu Bạch Long đều đã nhìn thấy, vội vàng chạy vào cứu sư phụ.
    Trư Bát Giới vừa vào thấy thức ăn thừa mứa dưới đất bèn nhẩy tới chén lia lịa, mọi người cản thế nào cũng không được.
    Ba con yêu quái đi về, thấy vậy bèn phun tơ, nhốt cả ba vào bọc.

    * * *

    Tôn Ngộ Không xuôi theo dòng sông một đoạn chợt thấy người ta nắm đuôi mình lôi lên.
    Giật mình nhìn lên, mới thấy Mão Nhật Tinh Quân oai vệ nhìn mình.
    Tôn Ngộ Không hốt hoảng chạy ra:
    - Tránh xa ra đi đại ca.
    - Sao thế?
    - Virus H5N1 quành hành khắp nơi, em còn yêu đời lắm, tránh xa một tí.
    Mão Nhật TInh quân thở dài:
    - Yên chí đi, ta được kiểm dịch đàng hoàng rồi.
    - Phòng cho chắc, giờ các bố ý làm ăn tắc trách lắm.
    - Thế bố có muốn đi cứu sư phụ không? Ở đây cù nhầy mãi,
    - xời ơi, đến tôi còn không cứu được nữa là ông.
    - Tôi là gà nhớ, rết phải sợ gà, thế mà không cũng không hiểu, kém tắm quá.
    - Ừ nhỉ, đi nhanh lên, không nó cưỡng hôn sư phụ tôi thì chết dở.

    * * *

    Quả nhiên 3 con nhền nhện thấy gà tinh thì sợ chết khiếp, ba chân tám cẳng thi nhau ù té chạy, Tôn Ngộ Không lại chờ ở phía sau, một gậy chết tươi.
    Đường Tam Tạng rụng hết tóc, bước tới vái chào:
    - Đa tạ tinh quân cứu mạng.
    - Khỏi, phiền ngài ký vào đây để ta về thanh toán với thiên đình tiền công, - rồi y hạ giọng nói nhỏ - nhớ ghi vào chỗ cực kỳ tốt nhé, nếu bo được thì cáng tuyệt.
    - Bần tăng nghèo lắm, cướp đâu ra tiền mà bo cho thí chủ.
    - Đồ keo bẩn.

  11. 2 thành viên Like meocodon9x cho bài viết này:

    DiYiCi (30-05-2011), NhoxConPro (30-05-2011)

  12. #18
    Senior Member meocodon9x's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    2,006
    Like
    56
    Được Like 47 lần trong 28 bài
    Hồi 8: Họ hàng Tôn Ngộ Không.

    Thầy trò Đường Tam Tạng lại tiếp tục rong ruổi về phía tây, họ nào có ngờ hành động của họ lại bị một toán yêu quái theo dõi chặt chẽ.
    Kim Giác đại vương nói:
    - Mày thấy chưa? Thằng kia là Đường Tam Tạng.
    Ngân giác đại vương nói:
    - Úi trời, hình rõ nhỉ, đại ca thấy tiểu đệ mua được cái tivi này nét không?
    - Người ta nói ăn thịt Đường Tam Tạng sẽ được trường sinh bất lão.
    - Đã thế đệ chỉ mua bằng nửa giá, tuyệt vời quá.
    - Chúng ta phải xực hắn.
    - Càng nghĩ càng phục tài mua bán của đệ.
    Kim Giác đại vương hết chịu nổi, giơ tay đập mạnh vào đầu Ngân Giác đại vương:
    - Mày có nghe tao nói gì không đấy? Đang nói phải ăn thịt Đường Tam Tạng hiểu chưa?
    - Có chứ, thế đại ca có nghe đệ nói gì không?
    - Mày là đồ đầu đất.
    - Đại ca thì có.
    Thế là hai tên yêu quái lao vào đấm đá nhau túi bụi.

    * * *

    Tôn Ngộ Không nhún nhảy phía trước, nói:
    - Bát Giới, mi đi hái thức ăn đi.
    - Sao lại là đệ? Sa Tăng thì sao?
    - Nó bận gánh đồ.
    - Còn huynh?
    - Tao ở lại chăm sóc sư phụ. Hay mày định bắt Tiểu Bạch Long hoặc sư phụ đi? Thôi đi đi, phân công lao động rõ ràng rồi.
    Trư Bát Giới vừa đi vừa làu bàu.
    Đi ba bước, chửi sư huynh, đi bảy bước, nhiếc sư phụ, thêm một lúc nữa thì nằm ngủ thẳng cẳng.
    No bụng, đã mắt, y thủng thẳng đứng dậy đi về.
    Về đến nơi đã thấy Tôn Ngộ Không cười khì khì:
    - Ngủ ngon nhỉ.
    - Gì thế? ĐỊnh gắp lửa bỏ tay người hử? Ai ngủ? Có huynh ngủ thì có.
    - Thôi đi mày ơi, mày vừa đi vừa chửi y như Chí Phèo, hết chửi sư huynh rồi chửi sư phụ, hô hố, sau lại còn ngáy phì phì nữa chứ.
    - Bốc phét vừa thôi huynh, huynh có gì làm bằng chứng?
    - Chuyện vặt, xem đây này.
    Dứt lời, Tôn Ngộ Không móc ra chiếc máy quay phim kĩ thuật số, Trư Bát Giới tái mặt:
    - Huynh, huynh quay lúc nào thế?
    - Kể về biến phép đại ca mày đứng thứ nhì không ai dám đứng thứ nhất em ơi, anh mày biến thành một con ruồi bám theo mày đấy chứ/
    - Đồ ruồi hôi - Trư Bát Giới làu bàu.
    - Khôn hồn đi thêm lần nữa, không thì tao úynh cho một trận bây giờ.
    Trư Bát Giới đi được một lúc, gặp một con ong, y cúi chào:
    - Chào sư huynh.
    Gặp một cây dừa:
    - Sư huynh, đệ không dám nữa.
    Gặp một tảng đá lớn:
    - Đệ đang đi đấy nhớ sư huynh.
    Gặp hai tên tiểu yêu:
    - Sư huynh biến làm hai người cơ à?
    Hai con tiểu yêu trói nghiến y lại, y vẫn há hốc mồm:
    - Sao huynh trói đệ thế? Đệ có lười đâu?

    * * *

    Chờ mãi không thấy Trư Bát Giới quay về, Tôn Ngộ Không sốt ruột:
    - Con heo mập chết tiệt, không biết đi đâu rồi.
    Đường Tam Tạng ôn tồn nhắc:
    - Ngộ Không, đừng chửi bậy giữa đường, sai dịch mà biết phạt chết.
    - Kệ xác nó, thôi chúng ta lên đường.
    Đi được một lúc, chợt thấy một ông lão ôm chân rên rỉ bên đường.
    - Help me. - ông lão thều thào.
    - Lão già này sính ngoại quá - Tôn Ngộ Không phì cười - kệ xác lão đi.
    - Cứu tôi với. - ông lão lại nói.
    - Đang bận lên đường - Đường Tam Tạng nói - cứ mặc kệ ông ấy.
    - Ai đó cõng tôi, tôi trả 100 lượng bạc.
    Đường Tam Tạng vừa nghe nói lập tức vỗ vai Tôn Ngộ Không:
    - Không thể thấy chết không cứu.
    Tôn Ngộ Không làu bàu:
    - Vừa nghe thấy hơi tiền là mắt sáng rực, giọng thay đổi 180 độ.
    Đường Tam Tạng nhẩy xuống ngõ ý cho ông lão mượn ngựa.
    - Lão đau chân, không cưỡi ngựa được.
    Đường Tam Tạng nói:
    - Vậy thì để Ngộ Không cõng lão vậy.
    - Con á? Còn khuya nhá.
    - Cõng không thì bảo? Không ta lại niệm chú bây giờ?
    - Từ từ đã, rồi sẽ cõng. - Tôn Ngộ Không nói - nhớ chia tiền cho con với.
    - Ok, không thiếu phần của mi đâu.
    Nào ngờ, Tôn Ngộ Không vừa cõng ba bước đã cảm thấy mình đang cõng cả một quả núi, vừa quay lưng nhìn lên thì ông lão đã biến thành Kim Giác đại vương, xách cổ Đường Tam Tạng và Sa Tăng bay lên cao, còn trên lưng mình là nguyên tòa tháp Ép Phen cao ngất ngưởng.
    Tôn Ngộ Không kêu lên:
    - Sa Tăng, sao mày để nó bắt dễ thế?
    - Mọi khi em thấy đánh nhau đại sư huynh ra tay trước mới đến lượt bọn em, giờ đại sư huynh chưa ra tay sao em dám?
    - Khốn nạn, quan liêu đến thế là cùng.
    - Từ từ ở đó nhé, bye bye. - Kim Giác đại vương cười lớn rồi bay vọt mất.
    Đến lúc Tôn Ngộ Không thoát được tòa tháp đó, bóng dáng hắn đã mất dạng tận nơi nào.
    Hoảng hồn hoảng vía, Tôn Ngộ Không lập tức gọi Thổ Địa lên hỏi:
    - Ông có biết ai bắt cóc sư phụ ta không?
    - Không biết.
    - Làm ăn tắc trách thế hả? Có biết tội gì không?
    - Sorry đại thánh, cũng vì mấy hôm nay cơ quan chúng tôi họp giao ban, sổ sách chưa chuyển kịp đến.
    - Ta còn lạ gì nữa? Chắc chắn các ông nhậu nhẹt đến độ quên cả sổ sách chứ gì?
    - Sao đại thánh biết? - Thổ Địa tròn mắt
    - Lúc trước trên Thiên Đình ta cũng thế.-Tôn Ngộ Không buột miệng rồi mặt đỏ phừng phừng quát - Hừ, lằng nhằng, mau tìm thông tin cho ta xem.
    - Chờ lát, để tôi lên internet lấy tin xem.
    Thổ địa móc laptop ra gõ gõ một hồi rồi nói:
    - Vùng này có 2 con yêu quái, Ngân Giác và KIm Giác, phép thuật thì thường thôi, quan trọng là có một chiếc hồ lô cực kỳ lợi hại, hễ gọi tên người ta thì sẽ bị hút vào bình.
    - OK nhớ rồi, cám ơn nhớ, lần sau ta sẽ bo cho lão.

    * * *

    Tôn Ngộ Không bay một lèo đến cửa động quát tháo ầm ĩ, quả nhiên hai con yêu tinh cầm chiếc bình chạy ra.
    - Thì ra là mày hả con khỉ khô?
    Tôn Ngộ Không tức lắm nhưng cố nhịn cười hề hề:
    - Ta không phải Tôn Ngộ Không.
    - Thế mày là thằng nào? Hừ, định lừa anh mày chắc?
    - Ta là Không Ngộ Tôn.
    - Xời ơi, lừa ai hả em?
    - Thật đấy chứ, có giấy chứng minh nhân dân đây này.
    - Đâu? - Ngân Giác lại gần rồi đưa mắt nhìn vào tờ giấy Ngộ Không biến ra rồi gật gù - ừ nhỉ, không phải Tôn Ngộ Không.
    Tôn Ngộ Không chỉ chờ có vậy lập tức đấm mạnh vào mắt hắn.
    - Cho mày chừa tội ngu.
    Ngân Giác giận lắm quát lớn rồi xông vào đánh túi bụi.
    Kim giác bên ngòai thấy không ổn, lập tức mở nút hồ lô nói:
    - Ngộ không Tôn.
    Tôn Ngộ Không nhủ thầm: "Ngộ Không Tôn chỉ là nickname, cho mày gọi đến sáng mai"
    Bèn trả lời:
    - Sếp đây.
    Nào ngờ chiếc bình hút một mạch thẳng vào bên trong.
    Bị rơi vào trong, Tôn Ngộ Không giật mình, bên dưới toàn axit đậm đặc bèn biến thành một con ruồi bay vo ve trên không trung.
    - Bỏ xừ, rơi xuống dưới này không chết cũng thành tật.
    Rồi ngài nhổ một cọng lông thả xuống dưới, biến thành một Tôn Ngộ Không giả bị tan một nửa người.
    Tôn Ngộ Không hét lớn:
    - Tan rồi, đau quá, mất nửa người rồi.
    Hai con yêu tinh cả mừng, vội vàng mở nắp ra, Tôn Ngộ Không chỉ chờ có vậy, lập tức bay vọt ra ngoài.
    Đi ra, ngài hóa thành hàng ngàn hồ lô ném thẳng vào chỗ Kim Giác và Ngân Giác.
    Ngân Giác nói:
    - Đại ca ơi, hình như đệ say rồi thì phải, sao nhiều hồ lô thế?
    - Ừ, hình như tao cũng thế? Úi giời, sao nhiều thế?
    - Hàng giả dạo này nhiều quá. Chết cha, biết đâu là hồ lô thật bây giờ?
    - Yên chí đi, hồ lô của chúng ta có tem bảo hành đàng hoàng.
    Nào ngờ kiểm tra lại, thấy hồ lô nào cũng có tem bảo hành.
    Ngân giác nói:
    - Hay chúng ta thử từng cái một.
    Nói rồi hắn mở một hồ lô nói:
    - Kim giác.
    Kim giác nghe vậy nhào tới đấm mạnh vào Ngân giác:
    - Thằng đầu đất, mày định hại tao chắc? Ngu thế?
    Ngân giác bị đánh đau đá trả:
    - Thế ông có cách gì hay?
    Trong lúc cả hai đánh đấm túi bụi, Ngộ Không bước tới nhặt hô lô lên nói:
    - Hai vị đại vương ơi.
    Hai tên đang đánh nhau thấy Ngộ Không gọi đồng loạt quay lại:
    - Cái gì?
    Chiếc hồ lô khởi động hút cả 2 vào.
    Vừa vào đến miệng bình, Ngân Giác lấy thân bịt miệng bình lại, nói:
    - Huynh chạy đi.
    Kim Giác cố xua Ngân Giác ra nói:
    - Để ta hy sinh, mi đi đi.
    Thấy hai anh em nhường nhau, Tôn Ngộ Không ngứa mắt ấn cả hai vào nói:
    - Cả 2 vào cho công bằng, đỡ phải nhường.
    Hút được cả 2, Tôn Ngộ Không sung sướng chạy đi tìm Đường Tam Tạng:
    - Sư phụ ơi, bắt được bọn nó rồi.
    Đường Tam Tạng mừng rỡ:
    - Thế à?
    Nào ngờ chiếc hồ lô vẫn còn mở nắp, Đường Tam Tạng lập tức bị hút về phía trong.
    Tôn Ngộ Không kêu khổ:
    - Bỏ xừ rồi.
    Không còn cách nào khác, đành lấy búa đập vỡ chiếc bình ra.
    Thoát ra ngoài, Đường Tam Tạng ôn tồn nói với Kim giác, Ngân Giác:
    - Thấy huynh đệ hai ngươi tình thâm, ta tha cho các ngươi lần này.
    - Đa tạ thánh tăng - cả 2 anh em nói.
    - Có điều phải xì ít tiền chứ? - Đường Tam Tạng nháy mắt - đa tạ xuông thế à?
    - Bọn tôi làm gì có tiền. - Kim Giác kêu lên.
    - Định xù hả? - Đường Tam Tạng quát - Ngộ Không, hút bọn nó cho ta.
    Tôn Ngộ Không cười khổ:
    - làm gì còn bình nữa mà hút?

  13. 2 thành viên Like meocodon9x cho bài viết này:

    DiYiCi (30-05-2011), NhoxConPro (30-05-2011)

  14. #19
    Senior Member DiYiCi's Avatar
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    166
    Like
    13
    Được Like 5 lần trong 5 bài
    Mi rảnh quá nhỉ :-l

  15. #20
    Member mrs0uth's Avatar
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    41
    Like
    1
    Được Like 4 lần trong 4 bài
    tiếp đi nào đang rảnh ~

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của bạn
  •