blue87
29-03-2011, 11:24 AM
Cũng lâu lắm r mới quay lại 4r, nhưng k nghĩ lần quay lại 4r này lại có nhiều tâm sự như thế. Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu tâm sự này...
Ngày 16/3/2k11. A quen e biết và gặp e trên 4r này. Có được YM cua? e, add r cũng nghĩ nói chuyện vu vơ thôi, r nghĩ thế nào lại xin số dt cua? e. Dường như nghĩ nói chuyện với e trên YM thôi dường như là k đủ bởi vì đâu phải lúc nào e cũng onl,và e bị ốm, 2 lí do đó khiến a càng nghĩ rằng phai? xin số dt cuả e, và a quyết định xin số dù k biết là có đc k. a hỏi e:"what your telephone number" và thế nào e lại cho a, hôm đấy vui lắm vì co' đc số cuả e.hj! Thế rồi ngày nào a và e cũng nt va` alo với nhau. Dường như thân thuộc lắm, những câu hỏi khi a va` e alô nói chuyện với nhau "a ăn chưa?", "a đang làm gì đấy..." sao a cảm thấy vui thế mỗi khi alô và nt với e, dường như có rất nhiều chuyện mỗi khi gọi cho nhau. Mỗi lúc như thế dường như a k muốn tắt may', k muon' ngừng nói chuyện cung` e dù có những hôm là đã đêm muộn. Quen e đc 3 ngày e bị ốm nên a nghĩ phải xuống trường thăm e. Mặc dù xuống k gặp đc e, chỉ gửi đc ít quà cho e thôi nhưng k hiểu sao lòng a cũng cảm thấy phấn chăn đến ngừng nào. rồi cứ thế ngày nào cũng vậy, cũng nt và alo vơi nhau.Dường như nó đã trở thành 1 thói quen thân thuộc vào mỗi buổi chiều, buổi tối, và ngay khi cả là buổi đêm. Điều mà a sợ nhất đó là gọi điện cho e mà e k nghe máy, dang nt với e thì đột nhiên lại k thấy e đâu a đã nói với e là a sợ như thế lắm, nhưng rồi e đã hứa a là từ bây giờ khi nào a gọi cho e là a đều gặp đc e. Có thể nói 1 tuần a quen a biết và a nói chuyện với e, trong lòng a cảm thấy vui lắm... Nhưng rồi sao điều a sợ lại xảy ra, tối'ngày 23/3/2k11 đang nt nói chuyện với e, thì a phải lên điểm danh nên a hẹn điểm danh xong danh sẽ nói chuyện với em, nhưng rồi khi điểm danh xong, a gặp bạn nên mấy đứa rủ nhau xuống căng tin uống nước, a liền gọi điện cho e và bảo rằng khi nào a về, a sẽ alo cho e. E:"Vâng!", thế nhưng khi a về phòng gọi điện cho e số điện thoại mà hằng ngày a vẫn gọi để hỏi thăm cũng như quan tâm e, nhưng khi gọi vào thì chỉ nghe đc những bản nhạc chờ thôi. a nghĩ rằng muộn nên e đi ngủ, nên e k biết a gọi điện cũng là điều bình thường thôi. Rồi sáng hôm sau, a nt và gọi điện cho e xem e dậy chưa nhưng cũng k thấy e đâu, a nghĩ e vẫn chưa dậy, rồi trưa khi đi học về a gọi điện cho e cũng k thấy e nghe máy. Đến chiều tối ngồi đợi điện thoại của e vì hằng ngày buổi sáng a k gọi đc cho e là đến chiều tối là a nhận đc điện thoại của e, nhưng cả tối hôm đấy a đợi cũng k thấy điện thoại và tin nhắn của e. "E đang làm gì vậy, sao a k liên lạc đc với e. Rồi ngày hôm sau cũng như vậy, a nt k đc e pm lại, a gọi điện e cũng k nghe máy....E có chuyện gì k, e làm sao vậy sao a k thể liên lạc đc với e. Hay a đã nói gì để khiến e phải làm như thế. Ngồi nghĩ thì cũng k biết vì tối hôm trước 2 đứa vẫn nói chuyện với nhau bình thường mà, nên a cũng k thể nào nghĩ ra. A gọi và nt cho e rất nhiều nhưng nhũng gì a nhận lại đc chỉ là sự im lặng thôi...thật sự a rất muốn biết vì sao e lại làm như thế, e như thế nào, e gặp chuyện gì. A lo cho e! Càng lo càng gọi, càng nt nhưng rồi vẫn thế. IM LẶNG...! những đêm như vậy a thường nằm nghe nhạc những bản nhạc nhẹ nhàng nhưng lại buồn vô cùng e à... Giá như lúc đó có thể thì a sẽ sang ngay trường e và tìm hiểu là như thế nào vì a lo lắm, nhưng k đc. Đến chiều hôm nay 26/3/2k11, cắm trại xong a nghĩ rằng phải sang trường e, a muốn gặp và hỏi e xem là có chuyện gì mà khiến e phải làm như vậy. Sang đến trường e, nhưng k nghĩ rằng a phải ngồi 1 mình dưới căng tin và đợi e, bởi vì a muốn biết lí do là gì thôi. Nhưng a k gặp đc e, nt rồi, alo rồi, nhưng vẫn....im lặng thôi! Mặc dù qua những lần nói chuyện với e thì e với a rằng e chưa có ai. A k biết phải làm như thế nào bây giờ nữa, k hiểu lí do vì sao a k gặp đc e. Nên thôi k đợi nữa mà a quyết định về trường thôi. Có lẽ bây giờ sẽ chẳng bao giờ a có thể liên lạc, hay nt đc với e nữa bởi vì e đâu có nghe máy và bắt lời lại a....Buồn nhưng thôi cũng đành chịu thôi, vì a k thể làm gì hơn đc nữa e a. Nhưng a vẫn sẽ đợi từ e 1 lời hứa, 1 lời chúc mừng của e khi a có đc niềm vui khi a chia sẻ với e với e vào buổi tối cuối cùng nt với e, 1 lời`chúc mừng như khi e đã bảo a:"Đơn giản nhưng thấm đẫm tình cảm a à." a vẫn sẽ đợi dù biết rằng nó có hay là không, ngày ngày a vẫn sẽ đợi tin nhắn của e. A vẫn sẽ đợi dù biết rằng nó có hay là k đến. A nhớ, a nhớ, a nhớ nhiều lắm e à! Và a vẫn nhớ lời a hứa với e, khi nào e về nhà bạn trên HN thì a sẽ gặp và đưa e đi ăn những món ngon của HN. Nhưng sao bây giờ a lại k nhận đc những điện thoại hay tin nhắn của e đâu rồi. Viêc làm đầu tiên khi mỗi sáng thức dậy trong 4 ngày hôm nay đó là nhìn vào điện thoại của a, và xem có cuộc gọi nhỡ hay dòng tin nhắn nào e gửi cho a trong lúc a ngủ hay k, hay bất cứ khi nào cũng vậy là a lại lấy điện thoại ra xem và đợi hồi âm từ 1 người e à. A nhớ e lắm, nhớ thật nhiều...! Những dòng trên a viết chỉ là 1 vài những cảm xúc của a thôi, vì hiện tại trong lòng a cảm xúc của a nhiều lắm. A k hiểu e à.!!! k biết là e sẽ và có đọc đc k những dòng a viết, nhưng a vẫn viết thôi, mong sao trong lòng a cảm thấy vơi đi phần nào những cảm xúc và nỗi nhớ về e, e à....!!!
Ngày 16/3/2k11. A quen e biết và gặp e trên 4r này. Có được YM cua? e, add r cũng nghĩ nói chuyện vu vơ thôi, r nghĩ thế nào lại xin số dt cua? e. Dường như nghĩ nói chuyện với e trên YM thôi dường như là k đủ bởi vì đâu phải lúc nào e cũng onl,và e bị ốm, 2 lí do đó khiến a càng nghĩ rằng phai? xin số dt cuả e, và a quyết định xin số dù k biết là có đc k. a hỏi e:"what your telephone number" và thế nào e lại cho a, hôm đấy vui lắm vì co' đc số cuả e.hj! Thế rồi ngày nào a và e cũng nt va` alo với nhau. Dường như thân thuộc lắm, những câu hỏi khi a va` e alô nói chuyện với nhau "a ăn chưa?", "a đang làm gì đấy..." sao a cảm thấy vui thế mỗi khi alô và nt với e, dường như có rất nhiều chuyện mỗi khi gọi cho nhau. Mỗi lúc như thế dường như a k muốn tắt may', k muon' ngừng nói chuyện cung` e dù có những hôm là đã đêm muộn. Quen e đc 3 ngày e bị ốm nên a nghĩ phải xuống trường thăm e. Mặc dù xuống k gặp đc e, chỉ gửi đc ít quà cho e thôi nhưng k hiểu sao lòng a cũng cảm thấy phấn chăn đến ngừng nào. rồi cứ thế ngày nào cũng vậy, cũng nt và alo vơi nhau.Dường như nó đã trở thành 1 thói quen thân thuộc vào mỗi buổi chiều, buổi tối, và ngay khi cả là buổi đêm. Điều mà a sợ nhất đó là gọi điện cho e mà e k nghe máy, dang nt với e thì đột nhiên lại k thấy e đâu a đã nói với e là a sợ như thế lắm, nhưng rồi e đã hứa a là từ bây giờ khi nào a gọi cho e là a đều gặp đc e. Có thể nói 1 tuần a quen a biết và a nói chuyện với e, trong lòng a cảm thấy vui lắm... Nhưng rồi sao điều a sợ lại xảy ra, tối'ngày 23/3/2k11 đang nt nói chuyện với e, thì a phải lên điểm danh nên a hẹn điểm danh xong danh sẽ nói chuyện với em, nhưng rồi khi điểm danh xong, a gặp bạn nên mấy đứa rủ nhau xuống căng tin uống nước, a liền gọi điện cho e và bảo rằng khi nào a về, a sẽ alo cho e. E:"Vâng!", thế nhưng khi a về phòng gọi điện cho e số điện thoại mà hằng ngày a vẫn gọi để hỏi thăm cũng như quan tâm e, nhưng khi gọi vào thì chỉ nghe đc những bản nhạc chờ thôi. a nghĩ rằng muộn nên e đi ngủ, nên e k biết a gọi điện cũng là điều bình thường thôi. Rồi sáng hôm sau, a nt và gọi điện cho e xem e dậy chưa nhưng cũng k thấy e đâu, a nghĩ e vẫn chưa dậy, rồi trưa khi đi học về a gọi điện cho e cũng k thấy e nghe máy. Đến chiều tối ngồi đợi điện thoại của e vì hằng ngày buổi sáng a k gọi đc cho e là đến chiều tối là a nhận đc điện thoại của e, nhưng cả tối hôm đấy a đợi cũng k thấy điện thoại và tin nhắn của e. "E đang làm gì vậy, sao a k liên lạc đc với e. Rồi ngày hôm sau cũng như vậy, a nt k đc e pm lại, a gọi điện e cũng k nghe máy....E có chuyện gì k, e làm sao vậy sao a k thể liên lạc đc với e. Hay a đã nói gì để khiến e phải làm như thế. Ngồi nghĩ thì cũng k biết vì tối hôm trước 2 đứa vẫn nói chuyện với nhau bình thường mà, nên a cũng k thể nào nghĩ ra. A gọi và nt cho e rất nhiều nhưng nhũng gì a nhận lại đc chỉ là sự im lặng thôi...thật sự a rất muốn biết vì sao e lại làm như thế, e như thế nào, e gặp chuyện gì. A lo cho e! Càng lo càng gọi, càng nt nhưng rồi vẫn thế. IM LẶNG...! những đêm như vậy a thường nằm nghe nhạc những bản nhạc nhẹ nhàng nhưng lại buồn vô cùng e à... Giá như lúc đó có thể thì a sẽ sang ngay trường e và tìm hiểu là như thế nào vì a lo lắm, nhưng k đc. Đến chiều hôm nay 26/3/2k11, cắm trại xong a nghĩ rằng phải sang trường e, a muốn gặp và hỏi e xem là có chuyện gì mà khiến e phải làm như vậy. Sang đến trường e, nhưng k nghĩ rằng a phải ngồi 1 mình dưới căng tin và đợi e, bởi vì a muốn biết lí do là gì thôi. Nhưng a k gặp đc e, nt rồi, alo rồi, nhưng vẫn....im lặng thôi! Mặc dù qua những lần nói chuyện với e thì e với a rằng e chưa có ai. A k biết phải làm như thế nào bây giờ nữa, k hiểu lí do vì sao a k gặp đc e. Nên thôi k đợi nữa mà a quyết định về trường thôi. Có lẽ bây giờ sẽ chẳng bao giờ a có thể liên lạc, hay nt đc với e nữa bởi vì e đâu có nghe máy và bắt lời lại a....Buồn nhưng thôi cũng đành chịu thôi, vì a k thể làm gì hơn đc nữa e a. Nhưng a vẫn sẽ đợi từ e 1 lời hứa, 1 lời chúc mừng của e khi a có đc niềm vui khi a chia sẻ với e với e vào buổi tối cuối cùng nt với e, 1 lời`chúc mừng như khi e đã bảo a:"Đơn giản nhưng thấm đẫm tình cảm a à." a vẫn sẽ đợi dù biết rằng nó có hay là không, ngày ngày a vẫn sẽ đợi tin nhắn của e. A vẫn sẽ đợi dù biết rằng nó có hay là k đến. A nhớ, a nhớ, a nhớ nhiều lắm e à! Và a vẫn nhớ lời a hứa với e, khi nào e về nhà bạn trên HN thì a sẽ gặp và đưa e đi ăn những món ngon của HN. Nhưng sao bây giờ a lại k nhận đc những điện thoại hay tin nhắn của e đâu rồi. Viêc làm đầu tiên khi mỗi sáng thức dậy trong 4 ngày hôm nay đó là nhìn vào điện thoại của a, và xem có cuộc gọi nhỡ hay dòng tin nhắn nào e gửi cho a trong lúc a ngủ hay k, hay bất cứ khi nào cũng vậy là a lại lấy điện thoại ra xem và đợi hồi âm từ 1 người e à. A nhớ e lắm, nhớ thật nhiều...! Những dòng trên a viết chỉ là 1 vài những cảm xúc của a thôi, vì hiện tại trong lòng a cảm xúc của a nhiều lắm. A k hiểu e à.!!! k biết là e sẽ và có đọc đc k những dòng a viết, nhưng a vẫn viết thôi, mong sao trong lòng a cảm thấy vơi đi phần nào những cảm xúc và nỗi nhớ về e, e à....!!!