PDA

View Full Version : Hey............Sao tôi phải làm... osin cho cậu!?!?...



Hasegawa Kodaka
03-01-2012, 11:14 PM
Time cày kéo và cũng như gần tết đã đến nay Mod xin đóng góp mẫu chuyện. Lấy từ trên mạng thôi vì thấy mẫu truyện khá hay và hài sau đây là chuyện.Quên mất cái giới thiệu.

T/g: Nhi
Giới thiệu:
-(Nó) Hoàng Tài Thiên Thanh: con gái cưng của chủ tịch tập đoàn đá quý diamonds aya, 15t, dễ thương( đôi lúc dễ ghét), nghịch ngợm( thường là phá phách), yêu chuộng hoà bình, có máu nghĩa hiệp nên chuyển trường nhiều lần.
-(Hắn) Vũ Gia Minh: con trai vị giám đốc công ty địa ốc và chứng khoáng đứng đầu thế giới. Hotboy của B3, 15t, khi ở trường thì lạnh lùng ít nói, ở nhà thì "phát âm còn hơn cả vẹt".
-Vũ Gia Ngọc: em hắn, 14t, hotgirl G3, rất quý nó vì ấn tượng sâu sắc lần đầu gặp mặt.
-Vương Thuỳ Dương: 15t, con gái dòng họ Vương, thông minh sắc sảo, coldgirl của G3, cực mê tiểu thuyết.
-Võ Ngọc Anh Thư: 14t, tomboy G3, đep "zai", khi xoã tóc ra nhìn rất nữ tính.
-Đặng Quốc Việt: 14t, cực đáng yêu, warmboy B3, ai cũng yêu quý cậu.
- Phan Đặng Minh Hưng: 15t, lạnh hơn cả băng nhưng trái tim vô cùng ấm áp, coldboy B3.
-Hoàng Tài Thiên Vũ: em nó, 14t, cực thông minh với chỉ số IQ là 175, đang du học ở... đâu đó...
*Tất cả đều đang học ở Ringzama High School (trừ Vũ). B3 &G3 là hai nhóm đối địch nhau và luôn đứng đầu dựa trên mọi phương diện, kể cả về gia thế.

Chap 1: Lần chuyển trường thứ 9
Chiếc Limo đen lướt đi trên con đường đã từng rất quen thuộc với nó. Nhìn vẻ ngoài yên ắng của chiếc xe, ít ai biết được phía bên trong đang diễn ra cuộc tranh cãi của hai vị phụ huynh:
-Sao cái trường đó dám đuổi con gái ta nhỉ??? Mà tại sao nó lại đi đánh nhau chi vậy trời???!!- ông Thiên vò đầu.
-Umh nhờ nó mà ta được đi hơi bị nhiều nơi đấy!!!- bà Lan ung dung nói- Để xem nào, TP.HCM, Bình Dương, Hải Phòng, Nha Trang, Đà Nẵng, Hà Nội... và bây giờ thì quay lại TP.HCM.
-Ừ... nó chuyển trường 8 lần rồi đấy - ông cao giọng - Mấy tên giám đốc các công ty con cứ nhìn tôi trân trối khi tôi bước vào...
-Ôi dào, tại bọn họ làm việc tệ quá nên sợ bị anh sa thải ấy mà... Này anh, em đã từng thấy con mình đánh tên côn đồ rồi đấy, nhìn cool lắm!!! - bà nói xong thì mặt bà căng lên vì nụ cười.
Ông Thiên đỏ mặt quay đi:
-Chẳng biết ai lại chỉ nó trò võ thuật đó nữa, ta mà biết người đó là ai thì chết với ta...- ông lầm bầm
-Anh chứ ai!!!
-Hả!!???
-"Con học karatedo nhé!! Nghe nói môn võ đó rất mạnh, sẽ chẳng ai ăn hiếp được con đâu!!!"- bà Lan nhái lại giọng của ông một cách cực điệu nghệ.
-Ơ... Ai biết nó giỏi vậy chứ, mới hai tháng đã lên đai đen, hết hè thì đạt nhị đẳng,...
-Và từ tháng Tám đến tháng Mười Một thì chuyển trường đến 8 lần - bà đỡ lời chồng
-ừh...- ông thở dài - nhưng mà lỗi đâu phải của mình tôi, bà khơi mào trước chứ bộ!!!
-Cái gì???
-Vậy chứ ai nói ''con đi học võ nhé! Bạo lực học đường nhiều lắm con ạh! Học võ để biết tự bảo vệ mình chứ" - ông hất mặt lên.
-Anh..anh...Không tất cả là tại anh!!!
-Tại cô!!!
-Đang đổ thừa tôi đấy hả???- bà cố gắng cự lại.
-Đâu có!! Sự thật mà!!!- ông nhìn bà bằng đôi mắt vô số tội.
Đôi vợ chồng 35t cãi nhau như trẻ con làm tên tài xế phải phì cười. Cô vợ tinh nghịch và ông chồng bướng bỉnh ngày nào cũng xô xát nhau như thế. Lúc đó, ở băng ghế sau, một thiên thần đang say ngủ, bỏ mặc tất cả những phiền muộn, những ý nghĩ rắc rối về ngôi trường mới, nó - Hoàng Tài Thiên Thanh - đang ở trong thế giới của riêng nó - giấc mơ.
...
Xe thắng lại trước một ngôi biệt thự to thật to, ông Thiên bước xuống, sau đó là bà Lan, hai người cùng đánh thức nó dậy:
-Thiên Thanh, ngoan dậy nào.- bà Lan lay lay nó.
-Uhm...zzzz - nó trở mình rồi ngủ tiếp.
- Con bé này... dậy - vừa nói ông vừa cốc đầu nó.
-Ax để con yên, CON ĐANG NGỦ!!!!- nó tức giận hét to.
-Cái... cái con này... dậy, dậy ngay - bà Lan phát vào mông nó mấy cái.
-Uida, huh? Ba, mẹ? Tới rồi ạh?- nó tỉnh giấc.
-Ừh, cho con 30s để đem đồ vào nhà. Nhanh.- ông có vẻ tức lắm.
-Tại sao ạh???
-Vì con đánh nhau!!!!- mẹ nó nhún vai - Giờ thì nhanh lên!!!!
Nó hoảng hồn ôm đồ chạy vào nhà, né 4 con mắt biết phóng đạn của ai đó....
Vào đại sảnh, nó quẳng đại mấy cái vali ở đó rồi chạy lên phòng mình. Đây rồi, căn phòng rộng rãi ngăn nắp với đầy đủ tiện nghi và màu trắng yêu thích. Nó ngả người xuống chiếc giường cực êm, bỏ mặc ba mẹ nó la ó dưới nhà. Biết sao được, tính nó là vậy mà. Như nhớ ra điều gì đó, nó chạy lại chiếc túi hành lí của nó, lấy ra một tờ giấy đề "LÍ LỊCH HỌC SINH". Nằm yên một lát, nó cầm giấy bút lên và viết:
Họ tên học sinh: Trần Thiên Thanh
Tài năng: âm nhạc
Họ tên cha: Trần Tài Thiên
Nghề nghiệp: kinh doanh nhỏ
Họ tên mẹ: Huỳnh Mai Lan
Nghề nghiệp: nội trợ
Xong, nó mỉm cười, nét mặt gian gian "Bắt đầu cuộc vui rồi đây, cuộc di chuyển thứ 9 hehehe!!!!"
End chap 1

update chap 2 khơi đầu 2 chap cho nó vui cái đã
Chap 2: Ngôi trường mới, hình tượng mới!!!
Sáng hôm sau, 4h sáng... DẬY! DẬY! CHÁY NHÀ! CỨU!!! HELP ME! HELP!...
RẦM!!!!!
Nó lăn đùng xuống đất, một tay vớ lấy gối bịt lỗ tai lại, tay kia không ngừng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh "chất lượng cao đó". May sao, sau 15s tìm kiếm, ngón trỏ của nó đã được đặt ở nút STOP của cái máy phát đĩa giấu dưới áo gối - chính xác là cái gối nó ép vào tai nãy giờ. Sau 30s hoàn hồn, nó mới hét lên:
-AMEN, BA MẸ CÓ BIẾT SÁNG NAY CON ĐI HỌC KHÔNG HẢ?? SAO CỨ PHẢI TRẢ ĐŨA CON NHƯ THẾ CƠ CHỨ!!? BA MẸ ĐÚNG LÀ ÁC ĐỘC MÀ!!!...- nó tha hồ nói xấu ba mẹ nó vì nó biết đây là căn phòng cách âm mà, chắc cũng là trò của ông bà Hoàng bày ra để phá nó mà mình không phải hứng chịu chung.
-Hix, tối hôm qua ngủ quên, không xuống xếp đồ phụ thôi mà bây giờ... haizzz!!! - nó thở dài - Giờ hết muốn ngủ lun rồi, thôi, đi soạn đồ, tạo hình tượng thật mới để quậy cho đã nào!!!!
2h sau
-Hehe anh nghĩ coi nó có thức không... em bảo đảm nghe được lời thu âm của em nó sẽ đổ quạu cho xem!!! - bà Lan nói giọng cực tự tin.
-Hừm... chưa chắc đâu...- ông Thiên e dè - Nó mà quạu thì 2h trước đã đập cừa phòng mình đòi thanh toán rồi...
Hai người vừa nói xong thì " Cạch":
-Thưa ba, thưa mẹ con đi học. - nó bước vào phòng ba me nó.
Hai ông bà trố măt nhìn nó:
- Ơ... cô là ai?
-Ah! - nó nói, giọng thích thú - Ba mẹ không nhận ra con ạh? Thiên Thanh neh!!!
-Cái gì??? - hai người mở to mắt
Họ ngạc nhiên cũng phải thôi. Đứng trước mặt họ bây giờ là một Thiên Thanh hoàn toàn khác. Mái tóc lúc nào cũng buộc lên cao, hôm nay được thắt thành hai bím thả dài ngang eo. Đặc biệt hơn, với bộ áo váy gi-lê đen trắng, trong nó toát lên vẻ ngoan ngoãn của một học sinh "con ngoan trò giỏi", đồng thời cặp kính trên mắt nó giúp nó có vẻ là " một con mọt sách chính hiệu", nói chung là nó đang ở trên mức bình thường của nó. Thấy không khí có vẻ căng thẳng quá., nó đành lên tiếng trước:
-Thôi con đi nha, con sẽ tự ăn sáng, con lấy tiền rồi, bye bama. - nói xong nó cười rồi bước xuống nhà. Leo lên xe đạp, nó "bay" ra khỏi nhà, để lại hai ông bà với vẻ mặt ngơ ngác... rồi chợt giật mình:
-Con mình nói là lấy tiền rồi... Câu này nghe quen quen... - Bà Lan ngờ ngợ,
-Trời ơi... KÉT SẮT CỦA TÔI!!!!??- Ông Thiên la lên
...
''Hehe, hôm nay mình hên quá, đi học sớm, lại mở đúng mã khoá nữa chứ. Hihi, cho ba mẹ chừa cái tật phá rối giấc ngủ của mình"
Bỗng... ẦM...RẦM...
"Phù, cũng may là không sao!!!" - nó nghĩ
-Này, đi đứng kiểu gì thế hả??!!! - cái tên nó tông vào hỏi.
-Hừ, tại cậu vượt đèn đỏ đấy!!! - nó cãi
-Cô thấy tôi vượt đèn đỏ àh???
-Sao không!!! Đồ không biết chấp hành luật giao thông!!- nó mắng.
-Thấy sao không tránh, phóng nhanh quá nên không thắng kịp chứ gì. - Hắn cười đểu
-Cậu...cậu... - nó giận tím mặt nhưng không nói được gì.
-Thế nào... cứng họng rồi hả? Tôi nói đúng quá chứ gì!! Ơh... - hắn nhìn vào đồng hồ - Trễ rồi, không cãi nhau với cô nữa, bye!!!
Nói xong, hắn leo lên chiếc Martin và bắt đầu... đạp với tốc độ không thua gì nó ban nãy.
-Đừng để tôi gặp cậu lần nữa, đồ sao chổi... - nó lầm bầm. Dựng xe lên, nó tiếp tục bay đến Ringzama High School.
Tới nơi, nó vội vàng gửi xe và tiếp tục chạy marathon vào trường. Đúng là dân võ thuật, nó làm ông bảo vệ thất kinh khi vượt qua chiếc cổng cao 3 mét rưỡi bằng một cú phi thân và tiếp đất an toàn. Tiếp đó là phóng lên tầng 5 bằng thang bộ trong vòng 15s( vì hoảng quá nên quên là có thang máy). Đứng trước cửa lớp, lấy gương ra, vôi vàng chỉnh trang lại đầu tóc, đồng phục. Hoàn tất, nó đẩy cửa bước vào. Cả lớp nhìn nó, cô giáo cũng nhìn nó làm nó phải vờ tỏ ra ngại ngùng:
-Em là học sinh mới ạh! - nó cố nói giọng thật nhỏ.
-Oh, vây sao... Lên đây giới thiệu đi em!!! - cô cười hiền nhìn nó.
Nó bước lên, hít một hơi thật sâu rồi cười tươi:
-Mình là Trần Thiên Thanh, gia đình không giàu không nghèo, đã từng chuyển trường vài lần vì công việc của ba, lực học khá giỏi, ghét sự nổi bật hoá, rất mong được mọi người giúp đỡ.
Nó nói xong thì mọi người đồng loạt vỗ tay. Cô giáo tỏ vẻ rất hài lòng về sự hoà đồng của người mới vào:
-Uhm... chỗ ngồi của em... chỉ còn bàn cuối...
-Vâng, bàn cuối rất tuyệt thưa cô - nó nói rồi lon ton chạy xuống. Đám con gái nhìn nó với ánh mắt mang ý nghĩa "thích nhất rồi nhé!!".
Khi đã yên vị tại chỗ của mình, nó nhìn sang bên cạnh, nơi có một cậu trai đang ngủ:
-Chào bạn, mình là người mới, mong được chỉ giáo!!!
Cậu trai ngẩng đầu lên... là hắn.
-AH.. Là cậu àh...!!???
Hắn hơi bất ngờ một chút nhưng lấy lại vẻ lạnh lùng ngay:
-Gì?
-Không có gì! Chuyện cũ bỏ qua, hihi, bây giờ tôi và cậu là bạn cùng bàn, làm quen nha!!!- nó cười, đưa tay ra.
Hắn không nói gì, lơ nó đi.
"Hứ, không chịu thì thôi"- nó phẩy tay - "Thay đổi lẹ gớm!!! Không sao, chờ đấy em trai, chị sẽ cho em biết tay hehehe"
End chap 2
p/s 3 thanks/1 chap nhé chịu khó tý :24;

Akon
03-01-2012, 11:40 PM
upppp tiếp đi mod ơi đang hấp dẫn :5;

over00
03-01-2012, 11:42 PM
h chưa rảnh khi nào rảnh mình sẽ đọc :))

Hasegawa Kodaka
03-01-2012, 11:46 PM
update chap 2 nhé :D