Khóc-Nửa-Đêm
21-06-2011, 11:29 PM
"Ba kính yêu của con!
Đã bao lần con muốn nói ra những điều mà con đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay nhưng con không thể. Phải chăng tại vì con quá bướng bỉnh? Hay lòng tự trọng của con quá cao?
Con đã không cho bản thân mở lòng để xóa đi khoảng cách của giữa ba con ta. Con cũng đã dằn vặt tự trách mình rất nhiều lần rồi. Nhưng cứ mỗi lần con định thốt nên lời thì cổ họng con lại có cái gì đó chặn lại. Để bây giờ khi ở xa ba, con lại càng nhớ ba, yêu ba nhiều vô cùng.
http://img.news.zing.vn/img/597/t597096.jpg
Ba con ta đâu giống như bao ba con khác ba nhỉ! Ba vừa là người cha vừa là người mẹ. Ba gánh nặng vai như vậy nhưng con đâu biết đến. Con quá vô tâm phải không ba? Đã vậy con lại thường xuyên trách cứ ba, đổ lỗi cho ba. Đã có lúc con thấy ghét ba. Hãy tha lỗi cho con vì những lời nói như dao cứa vào tim ba. Con đâu chịu hiểu cho cảnh gà trống nuôi con.
Trong tâm trí, con lúc nào cũng nghĩ ba là nguyên nhân khiến mẹ bỏ đi. Tại ba không tốt, tại ba xấu tính, tại ba không chịu níu kéo mẹ ở lại.
Ngày mẹ đi ba ngồi trên chiếc ghế đẩu, cầm điếu thuốc rít từng hơi cho đến khi thuốc tàn lại châm điếu khác. Lúc đó con chỉ nghĩ đơn thuần tại sao ba cứ thản nhiên vậy, không chút lo lắng. Đâu như bà nội, chạy đôn đáo tìm mẹ, đến từng nhà bà con thân thích của mẹ tìm kiếm, hỏi han tung tích mẹ.
Lúc đó con giận ba lắm ba biết không? Nhưng con đâu biết những đêm dài ba thức trắng không ngủ được, ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, có cái gì đã nhòa trên gương mặt ba, đó là nước mắt, nước mắt của một người đàn ông.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua mặc cho lời đàm tiếu của thiên hạ. Họ xì xào thằng kia làm gì để đến nông nỗi vợ không chịu đựng được mà phải ra đi! Tội nghiệp con bé còn nhỏ vậy mà đã vắng bóng mẹ. Con ghét sự thương hại mà họ giành cho con, ghét ánh mắt họ nhìn ba.
Ba mẹ quyết định bỏ nhau. Một phiên tòa diễn ra vắng mặt mẹ. Lẽ tất nhiên con về ở với ba.
http://img.news.zing.vn/img/597/t597098.jpg
Ba năm kể từ ngày bỏ đi rồi cũng có tung tích của mẹ. Nghe phong phanh có người nói mẹ đã lấy người đàn ông khác. Họ hỏi ba đã biết gì chưa? Ba chỉ nín câm rồi lẳng lặng bỏ đi không nói câu gì. Nhưng sự im lặng đó kéo theo sự uất hận.
Mấy năm sau đó ba cũng đã quyết định đi bước nữa. Bà nội và cô chú ai cũng mừng cho ba. Riêng con thì không. Con cũng không lý giải được tại sao con lại như thế. Phải chăng con đã quá ích kỉ, nhỏ nhen. Con không muốn, không quen cảm giác tự dưng có một người phụ nữ lạ về trong trong ngôi nhà của chúng ta, thay thế hình ảnh mẹ trong lòng ba. Con ghét người phụ nữ đó. Và thế là con tìm mọi cách làm ba khó xử. Con luôn tạo ra những tình huống khiến ba phải lựa chọn giữa con và người phụ nữ đó. Con đâu biết được ba đã phải khổ tâm như thế nào khi phải lựa chọn một bên là con mình, một bên là vợ.
Mọi người bảo đó là do ba đã chiều chuộng con quá mức để bây giờ hư hỏng. Ba cứ một mực bênh vực "Con nó còn bé nên không biết gì. Lớn lên chút nữa rồi nói sẽ hiểu." Nhưng con đã không cố tình hiểu. Con vẫn cứ ương bướng.
Ngày người phụ nữ đó sinh cho ba một cậu quý tử. Ba và cả gia đình mừng biết mấy. Nhưng con lại òa khóc, con cảm thấy tủi thân, con lo sợ ba sẽ không còn yêu thương con như trước đây. Niềm vui của ba hiện rõ trên nét mặt nhưng lại cố giấu đi vì sợ con buồn.
Nhưng bây giờ, con lại cám ơn người phụ nữ đó đã bước vào cuộc đời ba, thay đổi cuộc đời ba, sinh cho ba một, rồi cậu con trai kháu khỉnh. Đôi khi vì một chút ích kỉ con đã dặn lòng không nên yêu chúng, chúng đâu phải do mẹ sinh ra. Lắm lúc con còn cảm thấy bực dọc phiền phức vì bị chúng làm phiền. Con là một người chị tồi phải không ba? Nhưng bọn trẻ nào có tội tình gì đâu? Nhìn nét mặt ngây thơ non nớt của chúng con đã yêu mến từ bao giờ không hay. Chính chúng đã xóa đi sự ích kỉ nhỏ nhen trong con ba ạ!
Nhìn lại quãng thời gian trước đây đã có lần con thốt ra những lời mà đến bây giờ con vẫn rất hối hận: "con ghét ba", "tại sao con lại sinh ra trong cái gia đình này, "con cảm thấy bất hạnh vì là con của ba"... Vậy đó, chính miệng đứa con gái mà ba đã hết lòng yêu thương, che chở đã thốt ra những lời như vây.
Con không đáng được tha thứ! Nhưng ba đâu trách cứ, ba lại càng yêu con nhiều hơn. Chính vì thế con lại thấy lỗi của con quá lớn. Bây giờ khi học tập ở xa mỗi khi có dịp về nhà con bỗng giật mình nhận ra mái tóc của ba đã ngả màu hoa râm. Cùng với sự lớn lên của cô con gái bé bỏng ngày nào thì ba của con cũng đang già đi theo thời gian. Con lo sợ một ngày sẽ mất ba mãi mãi!
Bây giờ vẫn chưa qua muộn đúng không ba? Con gái biết lỗi rồi ba ơi! Và nếu được sinh ra trên đời một lần nữa con vẫn muốn được là con của ba. Con tự hào vì là con gái của ba. Con yêu ba nhiều lắm!".
http://img.news.zing.vn/img/597/t597097.jpg
Đã bao lần con muốn nói ra những điều mà con đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay nhưng con không thể. Phải chăng tại vì con quá bướng bỉnh? Hay lòng tự trọng của con quá cao?
Con đã không cho bản thân mở lòng để xóa đi khoảng cách của giữa ba con ta. Con cũng đã dằn vặt tự trách mình rất nhiều lần rồi. Nhưng cứ mỗi lần con định thốt nên lời thì cổ họng con lại có cái gì đó chặn lại. Để bây giờ khi ở xa ba, con lại càng nhớ ba, yêu ba nhiều vô cùng.
http://img.news.zing.vn/img/597/t597096.jpg
Ba con ta đâu giống như bao ba con khác ba nhỉ! Ba vừa là người cha vừa là người mẹ. Ba gánh nặng vai như vậy nhưng con đâu biết đến. Con quá vô tâm phải không ba? Đã vậy con lại thường xuyên trách cứ ba, đổ lỗi cho ba. Đã có lúc con thấy ghét ba. Hãy tha lỗi cho con vì những lời nói như dao cứa vào tim ba. Con đâu chịu hiểu cho cảnh gà trống nuôi con.
Trong tâm trí, con lúc nào cũng nghĩ ba là nguyên nhân khiến mẹ bỏ đi. Tại ba không tốt, tại ba xấu tính, tại ba không chịu níu kéo mẹ ở lại.
Ngày mẹ đi ba ngồi trên chiếc ghế đẩu, cầm điếu thuốc rít từng hơi cho đến khi thuốc tàn lại châm điếu khác. Lúc đó con chỉ nghĩ đơn thuần tại sao ba cứ thản nhiên vậy, không chút lo lắng. Đâu như bà nội, chạy đôn đáo tìm mẹ, đến từng nhà bà con thân thích của mẹ tìm kiếm, hỏi han tung tích mẹ.
Lúc đó con giận ba lắm ba biết không? Nhưng con đâu biết những đêm dài ba thức trắng không ngủ được, ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, có cái gì đã nhòa trên gương mặt ba, đó là nước mắt, nước mắt của một người đàn ông.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua mặc cho lời đàm tiếu của thiên hạ. Họ xì xào thằng kia làm gì để đến nông nỗi vợ không chịu đựng được mà phải ra đi! Tội nghiệp con bé còn nhỏ vậy mà đã vắng bóng mẹ. Con ghét sự thương hại mà họ giành cho con, ghét ánh mắt họ nhìn ba.
Ba mẹ quyết định bỏ nhau. Một phiên tòa diễn ra vắng mặt mẹ. Lẽ tất nhiên con về ở với ba.
http://img.news.zing.vn/img/597/t597098.jpg
Ba năm kể từ ngày bỏ đi rồi cũng có tung tích của mẹ. Nghe phong phanh có người nói mẹ đã lấy người đàn ông khác. Họ hỏi ba đã biết gì chưa? Ba chỉ nín câm rồi lẳng lặng bỏ đi không nói câu gì. Nhưng sự im lặng đó kéo theo sự uất hận.
Mấy năm sau đó ba cũng đã quyết định đi bước nữa. Bà nội và cô chú ai cũng mừng cho ba. Riêng con thì không. Con cũng không lý giải được tại sao con lại như thế. Phải chăng con đã quá ích kỉ, nhỏ nhen. Con không muốn, không quen cảm giác tự dưng có một người phụ nữ lạ về trong trong ngôi nhà của chúng ta, thay thế hình ảnh mẹ trong lòng ba. Con ghét người phụ nữ đó. Và thế là con tìm mọi cách làm ba khó xử. Con luôn tạo ra những tình huống khiến ba phải lựa chọn giữa con và người phụ nữ đó. Con đâu biết được ba đã phải khổ tâm như thế nào khi phải lựa chọn một bên là con mình, một bên là vợ.
Mọi người bảo đó là do ba đã chiều chuộng con quá mức để bây giờ hư hỏng. Ba cứ một mực bênh vực "Con nó còn bé nên không biết gì. Lớn lên chút nữa rồi nói sẽ hiểu." Nhưng con đã không cố tình hiểu. Con vẫn cứ ương bướng.
Ngày người phụ nữ đó sinh cho ba một cậu quý tử. Ba và cả gia đình mừng biết mấy. Nhưng con lại òa khóc, con cảm thấy tủi thân, con lo sợ ba sẽ không còn yêu thương con như trước đây. Niềm vui của ba hiện rõ trên nét mặt nhưng lại cố giấu đi vì sợ con buồn.
Nhưng bây giờ, con lại cám ơn người phụ nữ đó đã bước vào cuộc đời ba, thay đổi cuộc đời ba, sinh cho ba một, rồi cậu con trai kháu khỉnh. Đôi khi vì một chút ích kỉ con đã dặn lòng không nên yêu chúng, chúng đâu phải do mẹ sinh ra. Lắm lúc con còn cảm thấy bực dọc phiền phức vì bị chúng làm phiền. Con là một người chị tồi phải không ba? Nhưng bọn trẻ nào có tội tình gì đâu? Nhìn nét mặt ngây thơ non nớt của chúng con đã yêu mến từ bao giờ không hay. Chính chúng đã xóa đi sự ích kỉ nhỏ nhen trong con ba ạ!
Nhìn lại quãng thời gian trước đây đã có lần con thốt ra những lời mà đến bây giờ con vẫn rất hối hận: "con ghét ba", "tại sao con lại sinh ra trong cái gia đình này, "con cảm thấy bất hạnh vì là con của ba"... Vậy đó, chính miệng đứa con gái mà ba đã hết lòng yêu thương, che chở đã thốt ra những lời như vây.
Con không đáng được tha thứ! Nhưng ba đâu trách cứ, ba lại càng yêu con nhiều hơn. Chính vì thế con lại thấy lỗi của con quá lớn. Bây giờ khi học tập ở xa mỗi khi có dịp về nhà con bỗng giật mình nhận ra mái tóc của ba đã ngả màu hoa râm. Cùng với sự lớn lên của cô con gái bé bỏng ngày nào thì ba của con cũng đang già đi theo thời gian. Con lo sợ một ngày sẽ mất ba mãi mãi!
Bây giờ vẫn chưa qua muộn đúng không ba? Con gái biết lỗi rồi ba ơi! Và nếu được sinh ra trên đời một lần nữa con vẫn muốn được là con của ba. Con tự hào vì là con gái của ba. Con yêu ba nhiều lắm!".
http://img.news.zing.vn/img/597/t597097.jpg